Chương 36

Tôi đang đọc bức thư thì có tiếng gõ nhẹ vào cánh cửa phòng nghỉ. “Tĩnh Thư!” Là Molly, đồng nghiệp người Á duy nhất trong đoàn. Tôi vội cất lá thư vào ngăn túi, quay lại: “Chị cần gì ạ?” Gương mặt cô ấy hiện rõ vẻ kích động, biểu cảm phóng đại như thường lệ: “Có một quý ông đang tìm em!” Tôi thở dài, tưởng lại là Chu Di Xuyên: “Không gặp, em không tiếp.” “Không phải anh người cũ đó đâu!” Molly trợn mắt: “Người này đẹp trai đến mức cả đoàn tụi chị ch*t lâm sàng luôn rồi!” Tôi gi/ật mình. “Cao tầm mét tám tám, dáng chuẩn khỏi bàn. Trench coat dài quá gối, đi trong hành lang mà như bước ra từ điện ảnh!” “Nhưng quan trọng nhất là khuôn mặt ấy...” Cô ấy đan tay lại, ngả người về phía tôi như muốn kéo tôi vào một bí mật động trời: “Đường nét góc cạnh, vừa lạnh vừa sâu. Tĩnh Thư, chị chưa từng thấy người phương Đông nào có khí chất như vậy ở đây!” Tôi vô thức siết ch/ặt ngón tay. “Carrie thấy anh ta là lao tới liền. Biết rồi đấy, con nhỏ đó mà ve vãn ai thì kiểu gì cũng câu được.” Carrie. Vẻ đẹp lộng lẫy, thân hình như tạc, là nữ thần trên sân khấu và ngoài đời. Tôi từng không ít lần thấy ánh mắt đàn ông gục ngã chỉ vì một cái liếc của cô ấy. Molly hạ giọng, gần như thì thầm: “Em đoán xem, anh chàng phản ứng thế nào?” Tôi cố giữ giọng dửng dưng: “Em biết đâu.” Nhưng trong lòng đã rối như tơ vò. Trần Diên Đông… Anh dễ mềm lòng lắm. Carrie lại quá quyến rũ. Ngay cả tôi cũng từng nghĩ… nếu có một người phụ nữ đủ hoàn hảo để thay thế tôi bên cạnh anh, có lẽ chính là cô ấy. “Anh ấy từ chối thẳng!” Molly đột nhiên phá lên cười. “Cực kỳ lịch thiệp, nhưng cũng cực kỳ dứt khoát!” Cô vòng tay ôm lấy vai tôi, dí dỏm: “Muốn biết anh ấy nói gì không?” Tôi im lặng. “Anh ấy bảo: ‘Xin lỗi, tôi đã có bạn gái rồi.’” Molly ngó tôi đầy vẻ tò mò: “Bạn gái ấy là ai? Không lẽ là em?” Tôi lắc đầu, muốn chối. Nhưng lại không thể. “Chả trách em phũ Chu Di Xuyên bao nhiêu lần. Em qua đây cả năm rồi, tụi chị không hề biết em có bạn trai. Mà bạn trai em lại còn là đại soái ca chấn động thế giới!” Tôi lặng người. “Anh ấy không phải bạn trai em…” tôi thì thào. “Chối à? Lúc nãy chị nhìn thấy màn hình khóa điện thoại em rồi. Toàn ảnh hai người! Tĩnh Thư, chị không m/ù cũng chẳng khờ.” Tôi không biết phải nói gì. Không một lời phủ nhận nào có thể xóa đi hình ảnh đó—hình ảnh tôi từng níu lấy Trần Diên Đông, từng được anh ôm trong lòng như thể cả thế giới đều là tôi. Tôi ích kỷ. Không từ bỏ được múa, cũng không từ bỏ được anh. Nói lời chia tay nhưng trong lòng vẫn lưu luyến, nhớ nhung. Tôi không đủ dũng khí vì anh mà hy sinh, Nhưng cũng không cam lòng buông tay. Một kẻ như tôi… Đáng đời cô đ/ộc đến già. Nhưng Trần Diên… Sao anh vẫn còn tìm đến? Tôi đã cạn lời, cạn nghĩa. Vậy mà anh vẫn chưa cạn tình.