Chương 37
“Tĩnh Thư, em khóc đấy à?”
“Vậy ra… trong lòng em vẫn còn yêu anh ấy, đúng không?”
“Mau xuống gặp anh ấy đi!”
Molly giục giã không ngừng.
Tôi lặng lẽ lau nước mắt, đứng dậy như thể cả người đang run lên vì xúc động.
Từng bước xuống cầu thang, lòng tôi hỗn lo/ạn không sao tả xiết.
Chỉ một ánh mắt lướt qua đám đông, tôi đã thấy anh.
Một năm không gặp.
Anh g/ầy đi.
Đôi mày vẫn nhíu nhẹ như cũ, nhưng đáy mắt lại dường như tĩnh lặng hơn xưa.
Cả người toát ra vẻ chín chắn lạnh lùng đến mức khiến người ta không dám lại gần.
Tôi nhìn anh, nhưng hình bóng cứ mờ dần dưới làn nước mắt cay xè.
Trái tim tôi chậm một nhịp, rồi đ/ập liên hồi như muốn thoát ra khỏi lồng ng/ực.
“Tĩnh Thư.”
Chỉ hai chữ, nhẹ nhàng mà vang vọng cả khoảng trời kỷ niệm.
Lớp phòng tuyến tôi cất công xây dựng suốt một năm qua—sụp đổ hoàn toàn chỉ trong một khoảnh khắc.
Tôi lao về phía anh, chẳng màn đến ánh nhìn xung quanh.
Nước mắt tuôn như mưa, nghẹn ngào mà không kiềm chế nổi.
Anh dang rộng cánh tay như bao lần trước kia,
Ôm trọn tôi vào lòng như thể chưa từng có chia ly.
“Thư Thư.”
Tôi siết ch/ặt lấy anh, dốc cạn toàn bộ sức lực chỉ để ôm lấy hơi ấm đó.
“Trần Diên Đông… đưa em về nhà đi.”
Anh không trả lời.
Chỉ dịu dàng nâng cằm tôi lên,
Động tác ấy khiến tôi như được kéo ngược về buổi tối năm nào—cái đêm trong phòng tập, khi mọi cảm xúc bùng n/ổ.
“Hứa Tĩnh Thư, nhìn vào anh—nói lại lần nữa.”
Tôi vừa khóc vừa cười, giọng khàn đặc nhưng vẫn hét thật to, như đang gào lên với cả thế giới:
“Trần Diên Đông, đưa em về nhà đi!”
Anh cười.
Nụ cười hiếm hoi, mang theo tất cả dịu dàng và bao dung.
Là nụ cười đã từng c/ứu vớt tôi khỏi vực sâu, và giờ đây, lại một lần nữa chữa lành tôi.
Anh cúi đầu, trán áp trán tôi.
Giọng trầm ấm:
“Còn tính chạy nữa không?”
“Không…”
“Lần bỏ trốn này, định bù đắp thế nào?”
Tôi bật cười qua làn nước mắt, tai cũng đỏ bừng lên như thể quay lại những năm tháng ngây ngô xưa cũ:
“Vậy… tối nay, ngài Trần có muốn thử lại với một cô gái múa nữa không?”
(Hết)