Chương 10
Tôi bật mở mắt, ho sặc sụa từng cơn, nước trào ra khỏi miệng. Vừa thở hổ/n h/ển, tôi vội đảo mắt nhìn quanh.
Diêm Yến đứng đó, người ướt sũng. Đôi mắt vốn điềm tĩnh giờ ngập tràn hoảng lo/ạn và đi/ên cuồ/ng, gương mặt trắng bệch không còn hạt m/áu.
Từ từ tỉnh táo lại, tôi nhận ra cậu ấy vừa thực hiện hô hấp nhân tạo và ép tim cho mình. "Cậu... c/ứu tôi à?" Giọng tôi yếu ớt.
"Câụ rời thư viện, mình cũng đi theo. Nhưng bị mấy chị khóa trên níu lại nói chuyện." Giọng cậu run nhẹ, ngón tay siết ch/ặt thành ghế đ/á. "Khi tìm đến, mình nghe tiếng kêu c/ứu..."
Chiếc chìa khóa nhỏ trên vòng đã c/ứu mạng tôi, lưỡi d/ao c/ắt đám rong rêu quấn chân. Tôi run bần bật, lời cảm ơn nghẹn lại trong cổ họng. Tim vẫn đ/ập thình thịch như muốn x/é lồng ng/ực.
Đột nhiên cậu cúi xuống, dễ dàng cõng tôi trên lưng dù tôi cao đến 1m80. "Tôi tự đi được mà." Tôi ngượng ngùng.
"Im." Giọng trầm đặc quánh, hai tay cậu khóa ch/ặt quanh đùi tôi. "Ngoan nào."
Ngoan? Cậu đang dỗ trẻ con sao? Bỗng nhận ra, từ lúc nào cậu luôn chiều chuộng tôi như vậy. Những chai nước hắn đưa luôn được vặn nắp sẵn, gói bim bim mở miệng túi...
Má áp vào bả vai rộng, tôi chợt nhận ra cậu mặc vest ướt dính sát người. Lần đầu thấy Diêm Yến khoác com-lê, dáng vẻ lạnh lùng càng tôn vẻ kiêu kỳ khó tiếp cận. Nước từ tóc cậu nhỏ xuống gò má sắc lẹm, lăn qua yết hầu nhấp nhô, chảy vào trong cổ áo...
Đưa cả hội đến phòng y tế, x/á/c nhận mọi người an toàn, cậu dìu tôi về ký túc. Khi các giáo viên - phụ huynh lũ trẻ suýt quỳ lạy cảm tạ, tôi vội đỡ họ dậy.
Tắm xối nước nóng trong phòng tắm, ngón tay tôi vô thức chạm vào môi. Nơi ấy... vừa được cậu ta hôn. Dù lần trước trong quán bar chính tôi đã hôn hắn trước, nhưng sao nụ hôn mang hơi thở c/ứu mạng này lại ngọt ngào đến thế?