Chương 14 Thiên Ân chán nản buông thả hai tay.

Đậu1052002
Nguồn: tamlinh247.org
An Nhiên ngồi trong phòng làm việc cô đã nhìn đồng hồ được mười một lần rồi, bác sĩ Lâm ngồi đối diện cô cũng lo lắng thay. - Nhà cô có việc à? An Nhiên quơ tay, cô cười cười, chuông báo thức điện thoại reo lên, tắt ngay lập tức cô đứng thẳng dậy, thấy bác sĩ Lâm nhìn mình, cô ngại ngùng vươn tay vươn chân, anh ấy vừa cúi đầu xuống, liền chạy nhanh vào phòng thay đồ. - Cô làm gì gấp thế? An Nhiên đóng cửa phòng tắm, từ giờ đến lúc tan làm, cô còn mười phút để tắm, năm phút để trang điểm, đi từ chỗ khoa ngoại tổng hợp đến sảnh chỉnh nếu thang máy không bị nghẽn thì mất khoảng năm phút còn nếu đông người quá cô phải đi thang bộ thì mất mười phút, chưa kể nếu đi cầu thang thì mồ hôi sẽ chảy ra lớp trang điểm bị phai đi. An Nhiên lắc đầu, cô phải tranh thủ tắm nhanh, tốt nhất trang điểm đậm một chút. - Về thôi mọi người! Đồng hồ vừa điểm chín giờ, cô mau chóng đóng gói đồ đạc, tay này chạm vào tay kia, lộn xì ngầu. - Tôi về trước nhé! Thiên Ân nhìn đồng hồ, chuông báo cũng vang lên, cậu đeo cặp vào. - Cậu? Người bạn thực tập đang muốn hỏi cậu gì đó nhưng Thiên Ân đã chạy ra ngoài. Đi đến thang máy, cô nhìn thấy người ta đang đi vào, An Nhiên lo cho lớp trang điểm bị chảy nên chỉ dám đi nhanh hơn, nhưng người vào càng nhiều, cô lập tức chạy đến, vừa đến nơi thì cửa đóng lại. - Ê? Đợi... Cửa đóng rồi, cô nhìn đồng hồ, đánh vào tay mình, chống tay ngang hông, quyết định đi thang bộ xuống tầng bốn để đi thang máy. Thiên Ân vừa ra khỏi cửa phòng thì một chiếc băng ca đẩy tới, cậu quay phòng, quay vào bức tường, một đám người đi ra từ cầu thang máy, cậu càng bị dồn vào trong góc. - Từ từ thôi! - Cho qua! Cho qua! Thiên Ân vừa thoát qua khỏi đám người đó cậu đi vào thang máy, số hiển thị đến tầng hai cậu vui mừng, đột nhiên lại chuyển sang số bốn, xị xuống buồn bã, cậu trợn mắt lên nhìn đám người vào tiếp. An Nhiên leo đến tầng hai, thang máy số một tạm thời đóng, lại xuống tầng một, cô thở hồng hộc, trán đẫm mồ hôi liền lo lắng đứng trước cửa thang máy soi mặt dậm lại môi son. Thang máy lại dừng ở tầng số hai, Thiên Ân bị đè vào trong thêm chút nữa, cậu muốn hét lên muốn đi ra ngoài nhưng hiện tại đến con ruồi cũng không lọt vào trong này được. Cậu khoanh tay, mắt ở hình dạng muốn nhắm lại, nhưng lại hờ hửng trợn ngược, nhìn vào rất đáng sợ. Số hiện thị ở tầng một, cậu vui mừng, đứng thẳng dậy, cửa lại mở ra lần nữa, gương mặt một cô gái đang thoi son xuất hiện trước mặt cậu. An Nhiên giật mình, cô chưa kéo thỏi son xuống liền đóng nắp, Thiên Ân nhận ra cô, nhìn thấy dáng vẻ hốt hoảng, xấu hổ của đàn chị, cậu vui vẻ, cười như cố không để phát ra tiếng. Đàn chị ngại ngùng, xua tay không muốn đi vào, Thiên Ân nhận ra đều gì đó, cậu xin phép chen ra ngoài, An Nhiên nhìn cậu, cửa thang máy đóng lại. - Hi! Cậu ấy nói một từ, cô thót tim một lần, cả người run lên, nóng bừng. - Chào! - Chờ chút! Môi chị...! Thiên Ân đưa ngón tay muốn chạm vào khóe môi An Nhiên thì có người đi tới làm cậu rụt tay lại. Thang máy đến, cậu đẩy cô vào. - Thiên Ân? Cửa gần khép lại, An Nhiên ở trong đó ú ớ gọi tên cậu, nhưng sau đó cô chỉ thấy gương mặt mình thông cánh cửa thang máy, còn Thiên Ân vẫn còn ở tầng một. Cô đã vào trong rồi, cậu ngay lập tức chạy thang bộ xuống đại sảnh. An Nhiên đến nơi cô hơi hoang mang không biết vì sao cậu ấy không vào, kéo lại khăn quàng cổ, cô ôm dây đeo túi đi khỏi cửa bệnh viện. Gió tấp vào gương mặt cô, hơi nóng cũng một lần biến mất đi, An Nhiên nhìn xung quanh, không thấy Thiên Ân đâu cô đang định mở điện thoại thì cậu từ phía bên kia đường chạy tới cùng với một bông hồng. Thiên Ân đưa bông hoa đến trước mặt cô, một bên mắt cậu nhắm lại, hơi thở mạnh liên tục nhả ra, nhưng nụ cười vẫn không tắt. - Tặng chị! An Nhiên cảm động cầm lấy, cảm kích cô không biết phải nói gì, chỉ biết trong lòng rạo rực, một thứ không khí ấm áp xuyên tạc trong lòng, hồi hộp, ngọt ngào, đê mê. *** - Chị thích ăn gì? - Xiên que ngon không? - Cẩn thận để bỏng! - Để tôi cầm giúp! - Chúng ta cùng qua đường! Thiên Ân cùng An Nhiên đứng bên kia đường hai người đang chờ đèn đỏ, cô cúi xuống nhìn dưới đất, tình cờ nhìn qua bàn tay cậu các khớp tay cuộn lại rồi nhả ra, cô chợt cảm thấy thật buồn cười, Thiên Ân ngày thường rất thích trêu chọc, cãi tay đôi với cô bây giờ lại có thể bày ra bộ dạng ngại ngùng. - Qua đường thôi! Thiên Ân nhìn sang hướng khác, cậu mím môi, cuối cùng nắm lấy tay cô, An Nhiên bị kéo đi lên vài bước, tay bạn khác giới chạm vào tay mình có hơi là lạ, cô căng thẳng, bàn chân căng cứng, bước đi kỳ hoặc, nhưng lại không thể thay đổi được mặc dù nếu để Thiên Ân nhìn thấy rất xấu hổ. Trong lòng đang ở trạng thái có những cảm xúc xao xuyến, như có cái gì thôi thúc, không yên, cậu chưa bao giờ mất kiểm soát, hành động cuống cuồng lên, Thiên Ân là người làm việc theo lý trí nhưng lần này trái tim cậu thắng rồi. Người con gái mà năm mười sáu tuổi, cậu đã tình nguyện để người ta nằm trọn trong mắt mình, hình ảnh mái tóc dài, bộ váy trắng cậu đã mong nhớ, cố gắng học hành, trở thành bác sĩ, để một ngày được đứng cạnh người ấy, là một người đàn ông yêu thương, bảo vệ. - Đàn chị! An Nhiên ngẩng mặt nhìn cậu, tay hai người vẫn chưa buông ra, vài ngày trước hai người họ đã hôn nhau, sau đêm đó cậu muốn xác định rõ tình cảm của mình, Thiên Ân hiểu được một phần tính cách của đàn chị, cô ấy mạnh mẽ, thẳng thắn, nhưng lại là người có khuyết điểm trong tình yêu, Thiên Ân không muốn chỉ vì một nụ hôn mà nhầm lẫn giữa rung cảm và yêu thật sự. Cậu cúi đầu nhìn cánh tay tái mét. Người ta bảo tay lạnh là dấu hiệu của người chung thủy. Người khác lại bảo tay lạnh thực ra là vì thiếu máu chứ chẳng liên quan, còn bàn tay của An Nhiên lạnh vì cớ gì? Cậu cũng chẳng muốn tìm hiểu, chỉ muốn sưởi ấm nó. Đưa tay đàn chị lên, cậu thổi phù vào bàn tay nhỏ nhắn ấy, vừa thổi vừa nhìn biểu hiện của cô. - Lạnh? Thiên Ân muốn nói câu dài hơn nhưng thanh quản cứ im bặt, cách phát âm tự dưng cũng quên đi mất. An Nhiên nghe được những chữ cuối cùng mà cậu giấu đi, lại cộng thêm biểu hiện ngại ngùng khiến cô không kìm được mà cười lớn. - Buồn cười lắm sao? - Ừ! Cô rút tay lại, chà sáp nó vào nhau, ngước mắt nhìn cậu, An Nhiên lấy tay mình áp vào hai bên má Thiên Ân, cậu bất ngờ, không mở to mắt như con gái chỉ có sự dao động trong con ngươi đã đủ làm một người nhìn vào nó hiểu được rằng cậu đang cảm thấy như thế nào. - Lúc nhỏ chúng ta cũng thường như vậy! Cậu vẫn luôn là em trai tốt của chị! An Nhiên không có dấu hiệu thả tay xuống nhưng câu nói của cô khiến cậu từ cảm xúc bất ngờ hạnh phúc chuyển qua hụt hẫng nặng nề. - An Nhiên! An Nhiên thả tay xuống, hai mắt cô chuyển màu, bọng nước mắt làm cho nó trở nên long lanh dưới ánh đèn. - Chị không muốn cậu bị nhầm lẫn giữa tình cảm chị em và tình yêu nam nữ! Thiên Ân nhếch môi cậu nhìn sang bên phải, đưa lưỡi đẩy một bên miệng nhô ra, một sự khó chịu hiện rõ trên gương mặt thất vọng của cậu. - Tôi đã 24 tuổi rồi! - Người ta kết hôn xong, vẫn có người nhận nhầm là tình yêu và đi ngoại tình đó thôi. Thiên Ân liếm môi, cậu nắm chặt hai bàn tay lại, sự dịu dàng biến mất trả lại một Thiên Ân cộc cằn, mạnh bạo đi về phía An Nhiên. - Chị nói tình cảm của tôi là trẻ con? Nhất thời? Không rõ ràng? An Nhiên đưa tay chắn ngang khoảng cách của hai người, cô hít vào một hơi sâu rồi ngẩng mặt nhìn cậu, nở một nụ cười. - Cậu không thấy chuyện này quá vô lý sao? Cậu đẹp trai như vậy, giỏi giang, trẻ nữa thì làm sao có tình cảm được với một người lớn tuổi hơn cậu muốn nửa con giáp chứ? Thiên Ân thọc hai tay vào túi áo, lưng ngã về phía sau, cậu nhìn thẳng vào mắt đàn chị, gật đầu liên tục, vờ như đang rất lắng nghe. - Chị có cảm giác gì với tôi không? An Nhiên không ngờ tới cậu ta sẽ hỏi câu đó, người ta nói khi hỏi đến những câu chí mạng người nghe sẽ không bật ra đáp án ngay lập tức vì họ đang nghĩ làm thế nào để lừa được người hỏi và nói dối cảm xúc thật của mình. An Nhiên lắc đầu. - Cậu là em trai bạn thân tôi. Và tôi vẫn... Vẫn chưa quên được mối tình đầu của mình. - Chị đem mối tình đầu của mình ra làm gì? Lý do chị chưa quên được người đàn ông duy nhất bạn chỉ yêu từ đó đến bây giờ, chị không thấy nó quá nhảm nhí sao? An Nhiên tức giận, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu. - Cậu đang mất kiểm soát rồi! - Tôi đang rất bình tĩnh! Thiên Ân cảm thấy lúc này mình đang bị lừa, cậu dần như chắc nịch người này có cảm giác với mình, nên đã chủ động tấn công, nếu thật sự thích nhau thì quen nhau, ngày ngày tháng tháng gặp mặt, yêu đương, không phải rất tốt sao? Cậu đứng thẳng dậy, dang hai tay, nhún vai, vẻ mặt khó hiểu. - Đó không phải là một cách từ chối! Cô ngửa cổ ra sau, nâng gót chân mình lên, rồi lại hạ xuống. - Xin lỗi! Thiên Ân chán nản buông thả hai tay. - Thiên Ân! - Đừng gọi tên tôi! Nếu không phải người đứng trước mặt cậu là An Nhiên mà là một vách tường, một bao tải cậu đã lao đến bán mạng hành hạ mình. - Không phải tôi không thích cậu! Nhưng mà cậu không thấy những thứ này quá đột ngột hay sao? Tôi vẫn muốn xem cậu là em trai của Khải Minh! Thiên Ân nhìn An Nhiên nhún vai. Nhìn thấy Thiên Ân không còn muốn nói chuyện với mình nữa, cô cúi đầu, chào cậu rồi quay đi. Cậu cũng vậy quay về ngược với hướng cô. An Nhiên đưa tay gọi một chiếc taxi, xe dừng lại cô ngồi lên, mở toang cửa kính. Bác tài chầm chậm lái xe vì đường xá giờ này quá đông đúc, tiến độ của vạn vật xung quanh làm lòng cô trở nên nặng nề, một chiếc bóng sinh ra trong lòng, mỗi lúc một trưởng thành chiếm hết khoảng trống, nhưng mà bóng càng lớn thì càng dễ vỡ.