Một dàn xe ô tô đen chạy nối tiếp nhau vào trong sân, trong lúc trời tối đen như thì mực đèn xe tấp nập thay phiên nhau tạo nên chút màu sáng sủa. Đám người ở các xe đầu và cuối bước ra, đến mở cửa cho xe chính giữa.
Người phụ nữ chậm rãi đi xuống từ chiếc Maybach Exelero.
- Chào giám đốc!
Chị Thiên Cầm đi trước, số người vệ sinh xếp thẳng hàng mỗi người cách nhau ba bước, đi đều bước sau lưng chị.
- Chủ tịch đang đợi giám đốc trong phòng!
Nhân viên quán rượu mở của cho chị Thiên Cầm, chỉ có hai người đi vào cùng chị, còn lại ở ngoài xếp thành hai hàng ngay cửa ra vào, ngay cầu thang vào nhà thì sắp xếp mỗi người đứng trên một bậc thang.
- Giám đốc bệnh viện Nhân Ái đến rồi!
Đây là quán rượu cao cấp dành cho những người có tiền, quan chức cấp cao, doanh nhân thành đạt, nổi tiếng, phải có thẻ thành viên mới được vào, những người máu mặt như giám đốc bệnh viện Nhân Ái thì không cần thẻ chỉ cần dùng chính gương mặt của mình đã khiến nhiều người cúi đầu.
- Như thường ngày!
Nhân viên phục vụ gật đầu, đi vào quầy pha rượu. Chị Thiên Cầm cởi áo khoác, đưa ra phía sau cho vệ sĩ.
Chủ tịch tập đoàn Chánh Gia bắt đốc, hai bàn tay đan vào nhau nhìn chị, dò xét.
- Chúng ta bắt đầu công việc thôi!
Chánh Bách Tuân nhướng mắt, liên tục gật nhẹ đầu thể hiện sự đồng ý nhiệt tình.
- Khi nào thì chị bắt đầu sát nhập?
- Tôi đang thương lượng!
Chánh Bách Tuân thay đổi gương mặt đa dạng, phản ứng như được nghe được tin tức rất khác thường, không ngờ tới, không dự tính trước.
- Giám đốc tôi đã nghe chị nói vấn đề này mấy lần rồi quan trọng là bao giờ san bằng? Chủ nhà thầu đang rất nóng lòng!
Chị Thiên Cầm kẹp ngón giữa và ngón trỏ vào phần thân ly, lây lắc ly rượu, chị nhìn những chất lỏng trong ly, khoan thai đưa lên môi. Ánh mắt sắc sảo là ánh mắt góc cạnh, sắc như dao, rất thông minh, lanh lợi và có phần “ghê gớm”.
- Chị gái à! Chúng ta là người làm ăn... Mà người làm ăn thì phải giữ chữ tín. Chị đã hẹn rất nhiều lần rồi, chị muốn chúng ta bay trắng tiền sao?
Chị Thiên Cầm từ chỗ ngồi của mình không trực tiếp nhìn mà liếc ngang qua chỗ Chánh Bách Tuân, anh ta nhìn thấy cái liếc mắt đấy thì mau chóng im lặng.
Thiên Cầm bỏ ly rượu xuống, ngồi thấp người, xoa nén hai bàn tay với nhau.
- Rắn hổ mang là nỗi khiếp sợ của những loài bò sát, lưỡng cư và những loài thú nhỏ. Chúng có thể sẵn sàng ăn thịt ngay cả đồng loại của mình.
Thiên Cầm lấy thìa găm vào một miếng táo nhỏ.
- Huống hồ tôi và cậu không phải đồng loại của nhau!
Chánh Bách Tuấn cúi thấp người, nhìn với ánh mắt giễu cợt, tương tự anh găm một lát táo, cụng nhẹ vào lát táo của Thiên Cầm.
- Tôi cũng muốn thấy răng nanh của rắn hổ mang như thế nào?
- Rất sẵn lòng!
Thiên Cầm bỏ lát táo ở một góc trong đĩa, nhướng một bên mày.
- Khi vừa mới bắt đầu tôi đã chọn cậu biết tại sao không?
Chánh Bách Tuấn ngồi sát lại gần chị Thiên Cầm.
- Tại sao?
Chị Thiên Cầm đặt tay mình lên đùi Chánh Bách Tuấn, bóp chặt khiến anh ta nhăn mặt, có vẻ rất đau đớn.
- Cậu rất biết điều!
***
Thiên Ân để chiếc mô tô của mình dưới tầng hầm bệnh viện, xoay đầu, bẻ trái, bẻ phải, bẻ cái khớp tay, cậu mệt mỏi đi vào cầu thang máy, bấm số năm.
Cửa thang máy mở, nặng nề bước ra, miệng vẫn còn ngáp ngủ. Bác sĩ Dương từ đâu đi đến, choàng tay qua cổ cậu.
- Chào bác sĩ!
Thiên Ân có chút giật mình, nhưng sau đó thì ngại trông thấy rõ, cậu gãi sau gáy, cúi đầu cười nhẹ.
- Em còn là thực tập!
- Thì cũng là bác sĩ thực tập!
Bác sĩ Dương thả tay xuống, gương mặt hết sức cảm thán.
- Cậu cũng giỏi thật đấy! Mới có mấy ngày đã được vào phòng mổ chính rồi!
- Cũng nhờ có anh chị giúp đỡ!
Thiên Ân cười xã giao, cậu muốn mau chóng quay về phòng làm việc, muốn ngồi xuống nhưng bác sĩ Dương cứ nói mãi, nhỏ tuổi nên không thể nào xen câu trước vào câu sau của đàn anh.
- Nhưng cậu làm gì ở đây?
- Em đến khoa...
Bác sĩ Dương cười khó hiểu, chỉ tay xung quanh, rồi chỉ đến tấm bảng khoa ngoại tổng hợp.
- Đây là khoa ngoại tổng hợp mà!
- Dạ?
Thiên Ân bối rối, cậu ôm đầu, nhận ra mình đã đi sai tầng, ngại ngần bỏ chạy trước khi chờ bác sĩ Dương nói hết câu.
- Cố gắng làm việc nhé!
Xe cấp cứu cứ hú lên inh ỏi, từng chiếc băng ca xô đẩy, lướt qua nhau. Bệnh nhân liên tục được đưa đến, khoa cấp cứu luôn là nơi ồn ào, bận rộn nhất.
- Bác sĩ bệnh nhân bị gãy chân!
- Vợ tôi sắp sinh rồi!
- Bệnh nhân anh có nghe tôi nói gì không?
Người người đi ngang qua nhau, không kịp chào hỏi, vội vã đến mức thời gian để nhìn gương mặt người đối diện hầu như bằng 0.
- Các cô có thấy bác sĩ Nhiên đâu không?
- Ừ! Đúng rồi từ tối qua đã không thấy cô ấy đâu!
Thiên Ân vừa đi vừa nhìn tập hồ sơ bệnh án, ngang qua quầy tiếp tân, nghe mọi người bàn luận, trong câu chuyện có An Nhiên cậu chột dạ dừng lại.
- Thiên Ân!
- Em đến đây tìm bác sĩ Nhiên hả?
Thiên Ân cười lịch sự, gật đầu.
- Tối qua cô ấy có ca trực đêm, ở lại bệnh viện nhưng sáng giờ không thấy đâu!
Thiên Ân đóng tập hồ sơ lại, hai mắt mở to hơn thường ngày, cậu cau mày, miệng mở hờ, một bàn tay nắm lại thành đấm. Trong lồng ngực truyền đến cảm giác khó chịu cực độ, lo lắng.
Y tá Vân reo lên.
- Tối qua tôi có gặp cô ấy ở tầng VIP2, cô ấy đi pha cafe!
Thiên Ân không đủ kiên nhẫn để nghe họ nói chuyện thêm, cậu cúi đầu chào mọi người rồi nhanh chóng bước vào phòng làm việc của An Nhiên.
Áo khoác vẫn còn treo trên sào, tập sách vở, hồ sơ bệnh án của bệnh nhân còn mở ngang. Tách trà, bánh, ăn uống dở, chứng tỏ người đã ở đây vào tối qua, và chưa có dấu hiệu rời đi. Cậu đặt hồ sơ lên bàn, mở mạnh cửa, bước ra ngoài.
Thiên Ân đi đến phòng bệnh của bố An Nhiên.
- Bác cảm thấy thế nào rồi ạ?
- Đỡ hơn nhiều rồi!
Thiên Ân không bước vào chỉ đứng ngoài cửa nhìn vào trong, cậu đưa mắt đi khắp nơi, xác định không có An Nhiên ở đây nên bước ra ngoài.
Đứng ngoài hành lang, cậu chống tay ngang hông, nhìn xuống đất, đẩy lưỡi đi khắp nơi trong khoang miệng, hành động tiếp theo là đánh mạnh vào vách tường, con ngươi đỏ ửng, không kiềm chế được cảm xúc, đang định đá chân vào hàng ghế thì bệnh nhân đi qua, cậu dừng lại. Thiên Ân mở điện thoại, từ lúc nghe mấy người kia nói về An Nhiên, trên đường đến đây cậu đã gọi cho cô vô số cuộc, đầu dây bên kia vẫn không chịu bắt máy.
- Làm gì ở đây đó?
- Anh có thấy chị Nhiên ở đâu không?
- Không thấy!
Thiên Ân không trả lời, cậu liếm môi, bỏ đi. Khải Minh nhìn theo, tay chống ngang hông, thở dài. Em trai của anh lại không khống chế nổi bản thân của mình rồi, từ nhỏ đến lớn luôn là người hành động bộc phát không chín chắn, quá nóng nảy làm cho Thiên Ân dễ bị cảm xúc chi phối, dẫn đến những việc làm không lường trước được về sau.