Chương 18 Không được động vào bố tôi!

Đậu1052002
Nguồn: tamlinh247.org
Cảm giác đau nhức truyền đến, cả đầu nặng nề, căng cứng như muốn nổ tung, cô suýt xoa trong lòng, mở mắt nhìn mọi thứ đang diễn ra. An Nhiên bị ánh sáng làm cho mi mắt trĩu nặng. “Mình đang ở đâu đây?” An Nhiên không lo lắng cho bản thân mình, điều duy nhất cô cảm nhận lúc này là đau rất đau, đầu cứ như búa bổ, chân tay tê cứng, thứ ánh sáng mà cô muốn nhìn ngắm mỗi ngày hiện tại như biện pháp hành hình ghê sợ, cứ đối diện với nó tim cô lại thoi thóp, ngực truyền đến sự hồi hộp không ngừng nghỉ, thở cũng không còn thở nỗi nữa. “Hết giờ tái phát lại khó thở ngay lúc này!” Cô dụi mắt, chống tay ngồi thẳng dậy. Nhìn cách bày trí trang phòng, An Nhiên biết đây không phải phòng làm việc bình thường, chỉ có một bàn lớn, có giá treo đồ, huân chương. “Chỉ có thể là phòng viện trưởng! Phó viện trưởng, phòng của các trưởng khoa, giám đốc bệnh viện!” Phòng làm việc riêng của bệnh viện này nhiều như thế cô biết của ai mà đoán? An Nhiên chợt nhớ cái bảng tên để trên bàn, cô gượng người đứng dậy, cơ thể rất muốn ngã xuống, nhưng không thể để nó mất phương hướng, cô nhắm mở mắt, ép tiết ra nước để tự rửa mắt mình, lấy lại chút tỉnh táo. “Phó viện trưởng Lê Minh Thắng!” Cô thọc tay vào túi áo, liếm đôi môi khô rát, An Nhiên cười khẩy, nhìn tấm bảng tên, cô tức đến muốn lao vào cầm nó lên mà ném qua cửa sổ, nhưng nghĩ đến của cái vật chất không có lỗi gì, tội lớn nhất là ở ngay chủ nhân của chúng, cô không hà khắc với những thứ vô tri vô giác. - Liên lạc với trưởng khoa Bằng, bên bệnh viện... Phó viện trưởng Thắng vừa nghe điện thoại cùng lúc đẩy cửa vào, anh ta có chút giật mình khi nhìn thấy cô đang đứng đó. An Nhiên vừa nhìn thấy anh ta đã bỏ ngay tay vào túi áo, kiểm tra xem điện thoại còn đó không. - Được! Lê Minh Thắng cúp máy, anh ta đóng cửa lại. An Nhiên bình tĩnh đứng nhìn anh. - Tỉnh rồi à? - Hóa ra là anh! Anh ta nhướn vai, đi đến bàn làm việc ngồi xuống, đưa một bàn tay ra hiệu mời An Nhiên ngồi xuống. - Trong ngày phẫu thuật đó đã xảy ra chuyện gì? Bác sĩ Thắng không tự nhiên, người dựa hẳn vào ghế, hai bàn tay đan vào nhau, ngón tay trỏ ở mỗi bàn tay đang va vào nhau thì dừng lại, anh ta từ tư thế đầu của mình trợn mắt nhìn cô. - Không phải cô cũng có mặt trong phòng phẫu thuật hôm đấy sao? Hỏi tôi câu đấy làm gì? An Nhiên mặt cứng đờ nhìn anh ta, cô không phải là người có đủ kiên nhẫn cho những kẻ nói dối, một lúc nào đó nếu không còn chịu đựng được nữa, cô sẽ lao đến đấm thẳng vào mặt tên bác sĩ vô lương tâm này. - Người của anh đã cố tình bỏ thuốc tôi trong lúc lau mồ hôi! Lê Minh Thắng ngồi gần tới, đặt cùi chỏ lên bàn, chống cằm nhìn cô, nhướn mày. - Lời nói vô căn cứ đó cô nghĩ ai sẽ tin cô? Anh ta trợn mắt, nhếch một bên mép môi, có thái độ ra oai, nạt nộ, hạch sách An Nhiên, do cậy mình có quyền thế. Đúng rồi! Cô đang nói chuyện với phó viện trưởng của một bệnh viện mà. An Nhiên không chấp thái độ đó, cô nhếch môi chính ngay tại vị trí anh ta vừa dùng để tạo thành một thái độ lòi lõm trước mặt cô. - Mọi sự dối trá đều nuôi trong nó sự thật. Mà đứa con nào cũng lớn thôi. Nên anh cứ yên tâm mà ngồi cái ghế của mình đi. Đứa con anh nuôi một ngày nào đó cũng tự mình thoát ra, chính nó sẽ tố cáo anh! - Cô nói dài dòng như thế làm gì? Sản rồi à? Cô đứng dậy. - Tôi chắc chắn sẽ tìm ra bằng chứng để tố cáo anh. Một bác sĩ mà lại hại chết bệnh nhân của mình. Anh có còn lương tâm không? Phó viện trưởng Thắng đập bàn đứng dậy, chỉ tay vào mặt cô. - Tôi sẽ kiện cô vì tội phỉ báng! - Còn tôi sẽ kiện anh vì tội cố gây thương tích! Minh Thắng im lặng, nắm chặt bàn tay. An Nhiên nhướn mày khiêu khích. - Sao? Hết ý nói rồi à? Tôi nói cho anh biết. Tôi không dễ ăn hiếp đâu! An Nhiên định mở cửa đi ra ngoài, thì một đám người mặc đồ bác sĩ đi vào, đẩy cô đi lại vào chính giữa phòng. - Các người? Phó viện trưởng nhìn xuống bàn tay mình, xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón cái. - Nghe nói bố cô đang điều trị bệnh tim. Từ giờ để tôi chăm sóc ông ấy vậy. - Anh muốn làm gì? Hai tên bác sĩ giữ lấy tay cô, An Nhiên vùng vẫy muốn thoát khỏi sự kìm hãm của hai gã đó nhưng cố thế nào cũng bị nắm chặt. - Tối qua cô ở đó đã nghe được những gì thì mau quên hết đi! An Nhiên nghiến răng, căm phẫn, hai mắt cô đỏ ngầu. - Anh đã làm gì trong phòng mổ? Cô hét lên, giật tay mình ra khỏi hai tên bác sĩ, thì bị chúng kéo lại sát người, từ phía sau một vật nhọn chạm vào lưng, cô đứng thẳng, ngực đẩy về phía trước, cả cơ thể căng cứng. - Tôi chỉ giúp cô ta đi nhanh hơn một chút! An Nhiên dường như muốn hét lên, trong giọng nói của cô có cảm tiếng thở gấp, hơi thở hì hà hì hục, như quả bong bóng đang muốn xì hơi, nhả hơi nặng nề đến mức như muốn ngặt khí quản. - Rốt cuộc anh có còn lương tâm không tại sao lại làm vậy? Rõ ràng anh biết phổi chị ấy đã vỡ tại sao không cho đi siêu âm... Trong lúc làm phẫu thuật tại sao lại đưa dao vào khoang ngực? Tại sao? Lê Minh Thắng đưa tay lên môi, “xuỵt”. - Cô nói nhỏ thôi! Nếu ai nghe thấy thì bố cô sẽ buồn đó! - Không được động vào bố tôi! Lê Minh Thắng kéo mép môi lên nụ cười quái gỡ, nhấp nháy mi mắt. - Vậy thì quên chuyện này đi! Xóa hết! Xóa hết! Phó viện trưởng đưa bàn tay sang ngang, lung lắc liên tục. Anh ta đi về phía cô, cầm lấy con dao của bác sĩ sau lưng, đưa đến gần gương mặt An Nhiên. Cô ngước cao cằm, anh ta để đầu nhọn gần như chạm vào cằm cô. - Bác sĩ Nhiên tôi khuyên cô chuyện gì qua rồi thì cho qua đi! Đừng nên gây rắc rối nữa. Bác sĩ Thắng đẩy mũi dao lên cao một chút. Đau đớn đã động vào cơ thể rồi, cô rên lên một tiếng, nghiến răng đanh đách để không phát ra tiếng. - Một người khôn ngoan là người sống mà không quan tâm đến người khác. Cô cứ sống phần mình đi đã. Sống vì bố cô! Đừng lo chuyện bao đồng! Bác sĩ Thắng đánh mạnh vào mặt An Nhiên. - Nhớ là sống vì bố cô! Anh ta bóp cằm cô kéo mạnh lên, trên gương mặt biểu hiện sắc thái của một kẻ máu lạnh, hai hàm răng nghiến lại nhưng vẫn phát ra tiếng. An Nhiên đứng dậy, bình tĩnh bước đi.