Chương 19 Chị không sao chứ?

Đậu1052002
Nguồn: tamlinh247.org
Thiên Ân hoàn thành việc khám bệnh cho một bé gái, phụ huynh đưa con đi, cậu liền chạy ra ngoài, đến cầu thang máy, vừa bấm số tầng, vừa gọi điện thoại. - Alo! Đầu dây bên kia bắt máy sau mười giây, với Thiên Ân mười giây như một thiên niên kỷ, bước ra khỏi thang máy, bước chân gấp gáp đến phòng làm việc của khoa ngoại tổng hợp. - Chị nói gì đi! Bên kia dù đã chịu nghe máy nhưng không nói gì, cậu lớn tiếng, không một giây nào thôi đặt câu hỏi. - Chị đang ở đâu? - An Nhiên? - Nói gì đi! Thiên Ân chạy đến hành lang thứ hai của tầng năm, An Nhiên trùng hợp cũng đi đến. Vừa thấy An Nhiên, cậu thả điện thoại xuống, mi mắt sụp, lồng ngực tức tưởi nhấp nhô đau đớn, bàn tay nắm chặt di động, cậu nhìn ngang ngó dọc, hơi thở đứt quảng hì hà hì hục. Cô đứng không vững, chân trước khuỵu xuống, chân sau cũng hình như cũng đã chạm đất, mắt mở không nổi, tóc tai bù xù. Thấy Thiên Ân đứng đối diện mình, có chút vỡ ào, trong lòng trào đến tiếng nấc lên thành từng cơn của người đang chất chứa nhiều đau khổ, uất ức. Đầu óc cô quay cuồng, cả cơ thể mất hết sinh lực, ngã xuống. - An Nhiên! Thiên Ân hoảng hốt chạy đến, đặt đầu cô nằm trên tay mình. Trong cơn hoảng loạn, suy nghĩ của một kẻ đang yêu chỉ có thể gọi tên người họ thích, không nghĩ được những thứ khác, chỉ biết thốt lên mãi, gọi để người ấy nghe thấy mà trả lời, để bản thân biết người con gái cậu yêu vẫn ổn. Thiên Ân bế cô lên, chạy đến phòng cấp cứu. - Bác sĩ! Thiên Ân để An Nhiên lên giường, bác sĩ Dương đi đến. - Để tôi! Bác sĩ Dương rọi đèn pin vào mắt An Nhiên, chỉ còn mỗi tròng trắng. - Cô ấy tạm thời mất ý thức. Anh ấy nhìn khắp đầu An Nhiên, tay nhấn bán cầu trái, bán cầu phải, đi ra sau gáy lúc này bàn tay cô cựa quậy. - Đầu bị chấn thương. Bác sĩ Dương ngẩng đầu nhìn Thiên Ân, cậu đờ đẫn nhìn cô nằm trên giường. - Đưa bệnh nhân đi chụp CT. Băng ca An Nhiên đang nằm trên được đẩy đi, Thiên Ân theo phía sau, quyết tâm không rời cô nửa bước. *** Chị Thiên Cầm đi vào bệnh viện thành phố, đeo mắt kính đen, tay cầm túi sách đỏ, phong thái của một quý bà sang trọng. Chị bước vào cầu thang máy VIP dẫn lên tầng cao nhất của bệnh viện. - Chào cô! - Đã lâu không gặp ông Trương! Giám đốc bệnh viện thành phố không thoải mái, nụ cười xã giao dễ nhận ra, người đối diện cũng vì thế mà cụt hứng. - Tôi vào thẳng vấn đề luôn! Bệnh viện này tuy đã về tư nhân không còn sở hữu nhà nước nữa nhưng mà ở đây có biết bao nhiêu kỷ niệm. Nó đã hoạt động rất nhiều năm rồi, chúng tôi không thể bán đi được. Chị Thiên Cầm đặt lên một sấp giấy tờ trên bàn. - Anh xem qua đi! Chị đưa tay về phía trước ra hiệu cho giám đốc Trương cầm lên xem. Ông ấy thở dài, đẩy cặp kính, bất đắc dĩ cầm lên. - Chúng tôi sẽ xây dựng một công viên nước ngay giữa thành phố, thu hút khách du lịch cho đất nước. Như thế không phải là một công đôi việc sao? Ông Trương nhìn vào những trang hình màu mè, cùng mấy đường sơ đồ kỳ hoặc chỉ dành riêng cho dân xây nhà, kỹ sư, chán nản, ông cũng không muốn biết trong đây có ý nghĩa gì, thẳng tay đặt xuống bàn đẩy về phía chị Thiên Cầm. - Xin lỗi cô! Nếu chúng tôi đóng cửa bệnh viện, số bác sĩ hiện tại phải biết đi về đâu? Thêm nữa, đây là bệnh viện thành phố, hằng năm vẫn nhận trợ cấp từ nhà nước. Chúng tôi sẽ có thêm những chính sách ưu đãi cho người nghèo... Chị Thiên Cầm xen vào, bắt đốc, chị đặt hai bàn tay đan vào nhau trên đầu gối, ngã người ra ghế. Theo nhà tâm lý học Travis Bradberry, chân bắt chéo báo hiệu rằng một người đang trong trạng thái không muốn tiếp nhận thêm thông tin. Và trong các cuộc đàm phán, cử chỉ này thường có nghĩa là họ không muốn thỏa thuận hay dàn xếp, với hành động này của chị ta khiến bác sĩ Trương khó chịu, giai đoạn sau ông cũng không muốn tôn trọng người phụ nữ bất lịch sự này nữa. - Đương nhiên tôi sẽ tạo công việc cho họ. Bệnh viện Nhân ái của chúng tôi cũng có những chính sách ưa tiên, đặc biệt nhiều khuyến mãi. - Cô Thiên Cầm, sức khỏe bệnh nhân không phải đồ dùng gia dụng, hay quần áo mà khuyến mãi. Chị Thiên Cầm nhấn bình tai xuống, thái độ không muốn nghe giám đốc bệnh viện thành phố nói tiếp. - Chúng ta là bác sĩ nhưng cũng phải kinh doanh! Tiền mà ai lại không thích! - Cô?... - Hay anh sợ mất chiếc ghế giám đốc bệnh viện này? Quan sát ánh mắt của người khác có thể cho bạn biết liệu họ có muốn giao tiếp hay không, ánh mắt lúc này của ông ấy là nhìn xuống sàn, nhìn vào đồng hồ và liên tục thở dài. - Tôi là bác sĩ! Việc cứu người là đạo đức nghề nghiệp của tôi, còn cái chức giám đốc này tôi có thể nhường lại cho những người giỏi hơn! Giám đốc Trương đứng dậy, nhìn xuống chị Thiên Cầm. - Cô cũng là bác sĩ đúng không? Chị Thiên Cầm không trả lời. - Một người thì chỉ nên toàn tâm toàn ý với một công việc. Một bác sĩ thì nên toàn tâm toàn ý với bệnh nhân, đừng vì những vật chất bên ngoài làm ảnh hưởng đến mục tiêu ban đầu. Ông Trương đi ra đến cửa, thì quay lại, mặc áo blouse lại. - Tôi không phải là người nhiều chuyện nhưng nể tình cô là học trò của người bạn thân đã qua đời của tôi. Cho cô một câu. Giờ thì mời cô đi cho. Chị Thiên Cầm cứng đờ trong một chốc lát, sau câu nói của cuối cùng của ông Trương, chị nhướn mày, cố gắng hết sức để không bộc lộ cảm xúc của mình với đối phương. - Chào anh! Cả ngày hôm nay Thiên Ân luôn trong tư thế chạy như bay qua qua lại lại trong bệnh viện, những ngày nhiều ca phẫu thuật cậu cũng không bận rộn đến vậy. Cô vừa tỉnh dậy, Khải Minh đã ở bên cạnh chăm sóc được một tiếng, lúc này đang lấy cháo cho An Nhiên ăn. - Đến rồi à? Thiên Ân ngập ngừng, hụt hẫng khi thấy anh trai mình, cậu đi đến bên giường An Nhiên. - Chị sao rồi? An Nhiên không nhìn trực tiếp cậu ấy, cúi xuống dưới chăn giường, nói rất nhỏ. - Tôi ổn! - Cũng may là người này ra tay không quá tàn nhẫn, đầu chỉ chấn thương nhẹ. Nhưng mà... Khải Minh đặt ngón trỏ nâng cằm An Nhiên lên, Thiên Ân cựa quậy chân muốn đi đến. - Cằm cậu sao thế? Xước à? An Nhiên hất tay Khải Minh xuống, nháy mắt liên tục, không tự nhiên. - Bố tôi sao rồi? - Bác trai vừa ăn xong. Tôi đã cho bác uống thuốc rồi. Thiên Ân xen vào. Khải Minh ngẩng đầu nhìn cậu, anh hiểu cậu ấy đang thu hút sự quan tâm từ An Nhiên, hơn ai hết cũng là người nhận ra được từ mấy năm trước. - Hai người nói chuyện với nhau đi! Tôi đi trực! Khải Minh vừa đứng dậy, cô liền giữ tay anh lại. - Nói chuyện với tôi chút! Khải Minh ngần ngại nhìn Thiên Ân, anh nhẹ nhàng đặt tay An Nhiên trở lại giường. - Để Thiên Ân nói chuyện với cậu. Bệnh nhân còn đang chờ tôi! Anh quyết tâm bước đi, lúc lướt qua Thiên Ân, Khải Minh đặt lên vai một cái khích lệ. - Chị không sao chứ? An Nhiên không nói gì cô nằm xuống giường, chùm chăn lại, quay ngược về phía với Thiên Ân. - Chị? Thiên Ân bỏ hai tay vào túi áo, cậu ngó sang bên phải. Hành động cự tuyệt này của An Nhiên làm cậu khó chịu, vốn dĩ cũng có không sự nhẫn nại phi thường đến vậy. - Chị có chuyện gì? Không quen nhau thì vẫn có thể là quan hệ đồng nghiệp! - Tôi mệt! Thiên Ân thở phào nhẹ nhõm, cho dù hai từ đấy không phải là vì cậu nhưng cũng khiến bản thân cảm thấy an tâm, An Nhiên hóa ra vẫn biết đến sự hiện diện của cậu ở đây. - Chị nghỉ ngơi cho khỏe đi! Tôi sẽ giúp chị chăm sóc bác Hải! An Nhiên mím môi. An Nhiên nằm trong chăn, hơi thở nặng nhọc, thu mình lại, cô kéo chăn xuống khỏi mặt, trực tiếp nhìn ra cửa sổ. Một chiếc lá rụng xuống, như truyền cảm hứng, lòng cô cũng rơi xuống như vậy. Lúc đầu, chiếc lá rơi rất chậm, một đợt gió thổi qua, nó bay vèo sang ngang rồi mất tích vào không gian.