Chương 6 Tôi sẽ làm bác sĩ phụ.

Đậu1052002
Nguồn: tamlinh247.org
Một người đàn ông mất bình tĩnh lao đến nắm tóc cô giật về phía sau. - Anh có thể thả tôi ra được không? An Nhiên đưa tay ra sau muốn gỡ tay người đàn ông đó ra nhưng ông ta vốn sức đàn ông một bàn tay đã nắm hết được tóc cô. - Cô phải cứu con tôi biết chưa? - Tôi là bác sĩ.... - Nếu con tôi mà xảy ra chuyện gì cô sẽ không yên với tôi đâu. Người đàn ông nắm áo đẩy ngã cô. Cô chống tay đứng dậy, một y tá chạy đến nắm lấy tay cô giúp cô giữ thăng bằng. - Bác sĩ Nhiên. Bệnh nhân được đưa đến từ vụ tai nạn. 35 tuổi, bị một thanh sắc đâm qua.... Bụng... Y tá thở gấp, ở chữ cuối cùng anh nhả ra đầy bất lực. Băng truyền được đưa vào, tất cả mọi người đều chuyển ánh nhìn vào người đàn ông đó. An Nhiên lập tức chạy tới. Cô nhìn vào vết thương, đầu anh ta chảy máu, cả cánh tay và chân đều có nhiều mảnh thủy tinh đâm vào, và bụng bị một thanh sắt dài 2m đâm qua, nhưng đều lạ nhất cô nhìn thấy được là anh ấy vẫn còn ý thức, tay nắm chặt một bức ảnh, và liên tục gọi tên ai đó. - Anh gì ơi! Anh có nghe tôi nói không? - Con gái tôi... Bác sĩ con gái tôi. An Nhiên nhìn vào bức ảnh, lông mày cô nhúm lại. - Đưa bệnh nhân vào phòng phẫu thuật. An Nhiên đang chuẩn bị bước đi thì, bị người đàn ông vừa rồi giữ lại. - Cô tính đi đâu? Con trai tôi cô còn chưa chữa trị xong. - Con trai anh tạm thời đã ổn định, chỉ cần đến phòng bệnh nằm theo dõi thôi. - Dù vậy cô vẫn không thể đi đâu được. - Này anh! Tôi phải đi cứu người. An Nhiên giật tay mình ra khỏi tay hắn ta. Người đàn ông chỉ tay sát vào mặt cô. An Nhiên nhắm mắt lại, cô cuộn tròn hai bàn tay, cố thủ bình tĩnh cho mình. - Chẳng lẽ bệnh viện này có một mình cô là bác sĩ sao? - Tạm thời thì là như vậy đó. Mong anh hiểu cho. An Nhiên vùng vằng, người đàn ông xếch mắt, hắn ta quay lại cầm đồ ném lung tung. - Tôi cấm cô đi đâu đấy! - Anh? - Cô thử bước đi xem tôi có cho người đập nát cái bệnh viện này không? Hắn ta đẩy ngang một băng đẩy đang được đẩy vào, người bệnh nhân nằm trên đó đang bị chấn thương chân một tác động mạnh làm người anh ta co quắp lại, rên lên một tiếng lớn. An Nhiên đi đến chặn giữa hắn ta và người bệnh nhân mới vào. - Tại sao lại có người ngang ngược như anh nhỉ? Tôi nói cho anh biết, anh có san bằng cái bệnh viện này, dù có ra đường phẫu thuật cho bệnh nhân tôi vẫn sẽ cứu sống họ cho bằng được.... Con trai anh đã ổn rồi? Ok? Nếu anh thật sự quan tâm đến nó thì xin anh đừng đánh thằng nhỏ nữa. Để con mình tổn thương não, có chịu chứng trầm cảm, chỉ mới sáu tuổi mà mắc chứng rối loạn nhịp tim. Tình yêu thương con của anh làm tôi thật sự rất cảm động đó. - Cô? À... Hắn ta chỉ tay vào mặt cô, đưa ngón giữa đi xung quanh ngang qua gương mặt các bác sĩ, nhân viên bệnh viện. Mọi người đều không nhìn trực tiếp hắn ta, họ cúi mặt xuống, lảng tránh. Hắn ta đang dùng thái độ của một kẻ “hách dịch” để kéo sự chú ý của mọi người, chê bai, ra oai với người khác, luôn cho mình là đúng, thái độ lồi lõm đó là muốn thể hiện người có quyền lực để chèn ép, ức hiếp mọi người xung quanh. An Nhiên quay qua dặn dò một bác sĩ cấp dưới của mình sau đó quay đi. *** - Chị định phẫu thuật cho bệnh nhân bị thanh sắt đâm qua bụng. - Ừ! - Đây không phải là ca mổ dễ đâu. Chị có đủ sức không? Tôi thấy chị mệt lắm rồi. - Tôi chỉ có 15 phút để chuẩn bị và vào phòng mổ thôi. An Nhiên vén lại tóc, nhìn mình trong gương, ngoài những dấu hiệu bên ngoài như da nhợt nhạt, kém sắc trên khuôn mặt, tay chân mà màu móng chuyển sang màu trắng. Thiên Ân cầm tay cô lên, lo lắng. - Chị đừng cố chấp được không? - Tôi cố chấp? An Nhiên giật tay mình ra, các cơ trên gương mặt không hề động đậy, nhưng một pho tượng tạc sắc sảo, cô nhìn cậu không cảm xúc. - Hiện tại các bác sĩ khác đều được điều đi, nếu tôi không làm thì bệnh nhân đó như thế nào? Con gái anh ấy còn đang đợi anh ấy, cậu muốn nhìn thấy cảnh một đứa con nhỏ mồ côi cha nó hả? - Con gái? - Cô bé bị gương đâm qua bụng mới đưa vào sáng nay. An Nhiên không quan tâm đến Thiên Ân nữa, cô rửa tay, đeo khẩu trang, bước vào phòng mổ. - Chuẩn bị. Cửa phòng phẫu thuật mở ra, Thiên Ân bước vào. - Cậu? - Tôi sẽ làm bác sĩ phụ. An Nhiên mở to mắt nhìn cậu, lồng ngực đập phập phồng, có một chút khó hiểu cùng tức giận. - Đây là vết thương xuyên thấu ngực bụng gây ra chấn thương với tổn thương sâu các cơ quan nội tạng trong ổ bụng và thành ngực bên phải rất nguy hiểm, cần xử trí càng nhanh càng tốt vì nguy cơ tử vong cao do sốc mất máu, suy hô hấp. - Bệnh nhân đã được trực cấp cứu giảm đau, chống sốc và kích hoạt báo động đỏ nội viện. Như Thiên Ân đã nói đây là ca mỗ khó nên Các bác sĩ Khoa Ngoại ổ bụng, Ngoại lồng ngực- mạch máu cùng vào để giúp An Nhiên. - Bác sĩ!