Chương 7 Chỉ biết nói!

Đậu1052002
Nguồn: tamlinh247.org
Tất cả cùng nhìn lên màn hình. Qua quá trình đánh giá, xử trí tổn thương nhận thấy thanh sắt xuyên thấu ngực bụng gây đa chấn thương gồm dập nát nhu mô gan, rách dạ dày, đại tràng, hỗng tràng, thủng, dập nát toàn bộ cơ hoành phải, dập nát thùy dưới phổi phải gây tràn khí, tràn máu khoang màng phổi phải, trong bụng có khoảng hai lít máu. - Phẫu thuật khẩn trương thực hiện cắt lọc nhu mô phổi dập nát, dẫn lưu khoang màng phổi phải, khâu tạo hình lại cơ hoành và thành ngực bên phải, khâu cầm máu nhu mô gan, khâu vết thương đại tràng, dạ dày, hỗng tràng, sau đó lau rửa sạch ổ bụng. An Nhiên miệng đọc, tay bắt đầu làm, trong phòng mổ tổng cộng một bác sĩ mổ chính, bốn bác sĩ trợ giúp, ba y tá, một bác sĩ gây mê. Mọi người đều đang tích cực làm việc. Vừa truyền máu. An Nhiên bắt đầu mở ổ bụng để đưa cọc sắt ra khỏi cơ thể hai tay cô run rẩy, Thiên Ân có thể thấy được biểu hiện đó. - Bác sĩ cô không sao chứ? An Nhiên gầm gừ trong miệng, khi ổ bụng vừa được mở ra, máu bắn lên ồ ạt. - Kìm máu! Nhanh lên! Monitor kêu lên inh ỏi, nhịp tim bệnh nhân bắt đầu giảm mạnh. - Tiếp tục truyền máu. An Nhiên hai mắt mở to, hai tay đưa thẳng ra không có điểm tựa, bàn tay gấp xuống, trán ướt đẫm mồ hôi, cô bất động nhìn bệnh nhân. Cô cảm nhận được não mình đang căng thẳng đến mức nào, tim run rẩy đến mức bóp nghẹt lỗ thông khí làm cô khó khăn hô hấp. -  Nhịp tim trở lại bình thường. Thiên Ân hai tay đè bông gòn vào ổ bụng để ngăn máu tiếp tục bắn ra, sau khi nhịp tim bệnh nhân xác nhận trở lại bình thường, cậu yên tâm ngước lên nhìn cô. - Chị không sao chứ? - Bác sĩ Nhiên cô còn tiếp tục được không? An Nhiên vẫn đứng như vậy cô nhớ lại hình ảnh cô bé gái nằm trên giường bệnh, hình ảnh người đàn ông 35 tuổi này dù đau đớn đến mức nào vẫn nắm chặt hình ảnh con mình trong tay. Cô hít vào thật sau, hai tay nắm thành đấm. - Knife! - Lau mồ hôi cho cô ấy! Sau 4h phẫu thuật căng thẳng, ca mổ diễn ra thành công. (Đây là một ca phẫu thuật có thật. E- Kíp phẫu thuật do Bác sĩ CKI Nguyễn Thái Bình, Bác sĩ Nội trú Hoàng Minh Tuân, Bác sĩ nội trú Dương Mạnh Hùng, Bác sĩ Hoàng Văn Chải thực hiện. Quá trình thực hiện do một bài báo ghi lại. Mình đã thêm một vài tình tiết do mình tự tưởng tượng ra, xảy ra trong quá trình mổ và một vài tình tiết trước khi vào phẫu thuật. Tuy nhiên, toàn bộ quá trình phẫu thuật đều được tiến hành đúng y học.) An Nhiên ngồi trước phòng cấp cứu, cô để mặt lên hai tay đang chống trên đầu gối. - Tại sao lại vào giúp tôi? - Tôi lo cho chị. Thiên Ân nhìn thẳng vào mắt cô. An Nhiên có chút ngạc nhiên, kéo môi tạo một nụ cười méo xệch. Cô không muốn biết đây là câu trả lời theo nghĩa nào, nhưng lúc này cô không còn đủ sức để đánh giá nó. Chưa bao giờ cô chứng kiến bản thân khó thở đến như vậy, bác sĩ phải luôn tập trung, dùng sự tỉnh táo để cứu người, nhưng hôm nay sự lo lắng, yếu đuối đã khiến cô một chút nữa thôi đánh mất chính mình, hại chết bệnh nhân. - Nghỉ ngơi đi! Hôm nay chị vất vả lắm rồi! Thiên Ân nói rồi bước đi. An Nhiên chà ráp gương mặt mình kèm theo hơi thở nặng nề, cô đứng dậy đi về phía ngược hướng với cậu. *** - Chào bác sĩ. Bố cháu ở đâu ạ? An Nhiên vội chạy đến phòng cấp cứu số ba, vừa lúc Thiên Ân cùng bác sĩ trưởng khoa tim mạch đi ra ngoài. - Tình hình của bố cháu đã ổn định rồi! Vì đã lớn tuổi nên quá trình điều trị có thể xảy ra nhiều điều không lường trước được, giống như vừa rồi, ta nghĩ cháu nên đưa bố mình đến đây để các bác sĩ có thể trực tiếp theo dõi. An Nhiên lo lắng, ánh mắt mệt mỏi, hai tay nắm chặt vào nhau ngày càng căng thẳng hơn. - Cháu biết rồi ạ! Cháu cảm ơn. An Nhiên ngồi sập trên ghế, cô vuốt mái tóc xơ rối, xắn cao tay áo, gương mặt tím sầm lại, hai mắt lờ mờ trông thấy rõ. Biểu hiện của người làm việc quá độ, và lo lắng quá mức. - Tình hình của bác ấy sẽ ổn định lại thôi! - Tôi cũng thường nói như vậy với các bệnh nhân của mình. - Trong bất kỳ hoàn cảnh nào mình cũng nên tạo cho bản thân niềm tin. - Niềm tin? An Nhiên ngước nhìn Thiên Ân, cô luôn tự hỏi niềm tin là gì trong những năm qua, cuộc sống vốn chẳng lành lặng từ lúc sinh ra, mẹ mất trong trận hỏa hoạn khi An Nhiên còn rất nhỏ, ký ức về mẹ của cô chỉ thấp thoáng bằng vài tiếng thất thanh trong bóng tối không rõ ràng, bố một mình nuôi cô, một công nhân lao động, bản thân vốn đã quá cực khổ, vì vậy ông luôn cố gắng hết sức để có thể nuôi dạy An Nhiên muốn cô sau này sẽ sống sung sướng hơn. Lúc đi học cô không thể hòa nhập với bạn bè, một người không hoạt ngôn luôn hy vọng được mở lòng. Nếu khoảng thời gian đó Khải Minh không chủ động làm bạn với cô, nếu cô không có một ông bố tuyệt vời có thể An Nhiên đã chết trong suy nghĩ, trong nỗi cô độc từ rất lâu rồi. - Có thể niềm tin là thứ gì đó rất vĩ mô, nhưng nó sẽ tạo cho con người một chỗ dựa khi bất lực nhất. Chị nghĩ thử xem nếu trong ngần ấy năm qua, chị học hành vất vả đậu vào trường đại học top đầu cả nước, rồi vào bệnh viện tốt như vậy mà không hề có một xíu niềm tin nào để vượt qua những khó khăn đó thì làm sao chị có được như ngày hôm nay. An Nhiên quay đầu nhìn Thiên Ân từ lúc nào đã ngồi bên cạnh mình, đó là lần đầu cô thấy cậu nghiêm túc như vậy kể từ khi cô quen biết Khải Minh. - Có thể nghe bệnh tim ghê gớm thật nhưng mà đâu phải hết cách, chị cứ để bác ở lại bệnh viện, chị suốt ngày tăng ca, lần này để bác nhập viện không phải dễ dàng theo dõi hơn sao? Dù gì chị cũng ở khoa ngoại, chạy qua đây cũng không tốn quá nhiều thời gian. An Nhiên đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn trong lòng, nhưng cô không muốn thừa nhận chính câu nói của Thiên Ân làm cô ổn hơn. - Chỉ biết nói! - Đừng có xem thường tôi nhé! Trước kia tôi còn định học bác sĩ tâm lý đấy! - Bây giờ vẫn còn cơ hội cho cậu quay lại cấp ba đăng ký thi ngành khác đấy! Thiên Ân gác hai tay trên đầu gối, lưng khom xuống, tư thế ngồi dường như che đi hết gương mặt của cậu nhưng lại chẳng thể che đi khuôn miệng đang mỉm cười.