Chương 8 Ăn lẩu phải ăn cay!

Đậu1052002
Nguồn: tamlinh247.org
Khải Minh ngồi trên ghế, tay cầm bút bi gõ trên bàn, khuôn mặt suy tư nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại trên bàn. Cả ngày hôm qua An Nhiên chạy tới lui bận rộn bên phòng cấp cứu, anh có nhiều lần qua đó thực hiện vài ca mổ, nhưng đến tối thì có việc phải chạy qua bệnh viện trung ương, xong việc có nhắn tin, gọi điện hỏi thăm thì An Nhiên không trả lời . - Đã nói là làm gì cũng phải check tin nhắn mà! Tiếng "Ting, ting" của điện thoại vang lên liên tục, Khải Minh vội vã cầm lấy bấm nghe mà không quan tâm đến tên người gọi đến. - Alo! Cậu làm gì không nghe máy của tôi? “Dạ cậu chủ!” - Dì năm! Cháu đây có chuyện gì không ạ? “Cậu ơi! Cô hai có chuyện rồi ạ! Sáng giờ tôi gọi cô dậy ăn sáng mà cô không trả lời, cậu đến nhà xem giúp tôi với” Khải Minh lo lắng đứng bật dậy khỏi ghế, anh nhanh chóng cởi áo blouse. - Cô nói mấy bác trai phá cửa phòng xem thế nào? Cháu chạy đến liền. *** - Chìa khóa dự phòng đâu ạ? - Cô hai cầm vào hết rồi cậu! - Sao cô không gọi người phá cửa? - Tôi có gọi ông Hòa, mà cô hai nói ổng đi ra ngoài từ sáng mua ít đồ, còn cậu Nguyên thì bảo đến khu trang trại xem đàn cừu mới nhập về tối qua, tôi có gọi cậu Ân thì cậu ấy không nghe máy. Tôi không biết làm sao hết cậu ơi! Khải Minh vuốt tóc, anh nhìn xung quanh kiếm vật gì đó cứng để cậy cửa. - Chị cháu ở trong đó bao lâu rồi ạ? - Lúc 6 giờ sáng bà có ra ngoài tưới cây... Khoảng 2 tiếng rồi ạ! - Chết mất thôi! Anh cầm chiếc bình được trang trí phía ngoài hành lang. Dì Năm giữ tay anh lại, vẫy tay liên tục. - Không được đâu ạ! Là đồ cổ ấy. Khải Minh để bình về chỗ cũ. Anh lúng túng không biết làm thế nào, chạy xuống dưới nhà. - Cậu đi đâu ạ? Cậu ba. Khải Minh cầm lên một viên gạch dùng sức đập tay cầm cửa. - Cô hai ơi! Cửa vẫn mở không được. - Cô tìm giúp cháu cọng kẽm. Dì Năm nhanh chóng chạy xuống nhà kho, Khải Minh gắng sức đập cửa, nhưng vụn gạch thì mãi đổ mà cửa thì chưa mở. - Cậu!... Kẽm! Khải Minh luồng kẽm vào ổ cắm chìa khóa, một tiếng kêu phát lên, anh đứng dậy bẻ tay cầm, cửa mở ra. Tiếng thút thít từ người giúp việc, tiếng thở hồng hộc của Khải Minh và tiếng gạch va vào tay nắm cửa rồi rơi xuống đất. - Ra rồi! - Cô hai! - Chị hai! Chị hai! Khải Minh đưa tay bắt mạch, rồi nhấn hai tay lên ngực hô hấp nhân tạo. - Bác mau gọi cấp cứu đi ạ! - Dạ tôi biết rồi! - Bệnh nhân bị ngạt do uống quá nhiều thuốc ngủ cùng một lúc. - Chuyển đến phòng cấp cứu số 1. Chị Thiên Cầm, chị hai của Khải Minh và Thiên Ân vừa được đưa vào phòng cấp, anh vẫn ngồi trước phòng chờ như vậy, điện thoại liên tục mở để gọi cho Thiên Ân nhưng vẫn không ai nhấc máy. - Bên đó có chuyện gì mà gọi hoài không được? Khải Minh ngồi trên ghế, hai tay vò tóc đến rối tung. 10 giờ tối. Chị Thiên Cầm được đưa vào phòng bệnh VIP số 3, lúc này Thiên Ân mới xuất hiện. - Làm gì mà cả ngày không gọi được? - Bên phòng phẫu thuật thiếu bác sĩ! Thiên Ân sửa soạng lại tóc tai, Khải Minh chống nạnh, anh ngoắc cổ ra hiệu cho cậu vào trong. Thiên Ân hiểu ý, nhẹ nhàng đi vào. An Nhiên phờ phạt lướt từng bản tin trên điện thoại, vô tình nhấn vào tin tức nóng ngày hôm qua mà sáng giờ trên báo nào cũng đưa tin, "Phân đội Phan Chu Trinh, Phòng cảnh sát PCCC Hoàn Kiếm". Suốt nhiều giờ qua hot search về cái tên này không hề thuyên giảm. - Trận hỏa hoạn được xác định diễn ra lúc 3 giờ sáng, đã thiêu rụi gần một nửa chung cư, các tầng cao bị hư hỏng rất nặng. Có 8 người bị thương nặng, 4 người thiệt mạng, 3 người mất tích. Đám cháy đến 10 giờ tối cùng ngày mới bước đầu được dập tắt cơ bản. Một y tá đi đến nhìn vào điện thoại của cô. - Chị đang xem trận hỏa hoạn hôm qua hả? An Nhiên gật đầu. Mỹ Trang xếp thuốc vào khay. - Nghe nói đến bây giờ vẫn chưa tìm được số người mất tích trong trận hỏa hoạn đó! Chung cư cao cấp bên quận 2 mà lại... - Bao nhiêu người? Mỹ Trang thay thế một khay thuốc khác bỏ lên xe đẩy, cùng nước và khăn lau mặt. - Em nhớ không lầm là năm người ý ạ! Mỹ Trang đẩy xe đi, An Nhiên đứng một lúc rồi cũng làm công việc của mình. Thiên Ân từ tối qua vẫn luôn túc trực ở bệnh viện, chị hai cậu tỉnh dậy không nhìn thấy cậu đâu sẽ cuống cuồng đi tìm, như vậy ảnh hưởng đến sức khỏe. - Chị hai! Chị Thiên Cầm chầm chậm mở mắt, sức nặng của thuốc khiến chị chỉ có thể điều khiển mắt nhìn sang trái, sang phải, cựa nhẹ đầu cũng đau. Thiên Ân đỡ chị ngồi dậy, đưa cho chị một cốc nước. Chị Thiên Cầm dựa người vào tường, ánh mắt lờ đờ, mệt mỏi, chị nén ly nước trong tay, ngực phập phồng, đẩy tức giận, nâng cao ly nước rồi vứt mạnh xuống sàn. Thiên Ân đã đoán trước được chuyện này sẽ xảy ra, cậu bình tĩnh gọi điện nói y tá vào dọn dẹp. - Cậu còn đứng đây nói chuyện với tôi! - Em biết chị đang tức giận nhưng mà sức khỏe quan trọng! Chị Thiên Cầm hét lên, nắm chặt tay, chỉ tay lung tung, mặt đỏ bừng. Thiên Ân đã học qua một khóa trị liệu tâm lý, trong một bài nghiên cứu có nói “Hầu hết những người tức giận đều có một thông điệp buồn. Rất có thể họ đang muốn nói với bạn rằng họ đang cảm thấy bị tổn thương, bị phớt lờ, không được tôn trọng, không được đánh giá cao và không được yêu thương”. Vì thế, ở tình thế này cậu không muốn tranh cãi với chị gái mình, ngược lại cậu hiểu được vấn đề nằm ở mình. Thiên Ân sẽ không tranh cãi, trong hoàn cảnh này họ đã mất bình tĩnh mình càng không nên nói họ bình tĩnh, câu nói như vậy vừa vô nghĩa, còn có thể kích tâm lý bệnh nhân trở nên hoảng loạn. Thiên Ân đẩy cửa đi ra ngoài, y tá lúc đó cũng bước vào. - Hôm qua chị cậu nhập viện? - Ừm. An Nhiên đẩy cửa bước vào khu trung tâm thương mại. Hôm qua ra vào phòng cấp cứu liên tục, cô không có thời gian nghỉ ngơi, hôm nay cũng không phải ngày nghỉ phép, cô chỉ là thèm ăn lẩu cay nên rủ Khải Minh cùng đến hàng ẩm thực Trung Hoa ăn uống sau đó trở về bệnh viện . - Chị hai của tôi đã rất tức giận vì Thiên Ân không đi du học! Hai người bước lên thang máy, vừa đi vừa nói chuyện. - Chị ấy tự tử để uy hiếp Thiên Ân? Đúng là người phụ nữ bản lĩnh. Khẽ đưa chếch mép sang một bên Khải Minh trưng ra một nụ cười khẩy. - Tôi thấy hành động thật không đúng đắn. Chị ấy bao nhiêu tuổi rồi? Cũng muốn bằng tuổi cha mẹ chúng ta, Thiên Ân được chị hai nuôi dạy từ nhỏ. Chị ấy biết thừa cái tính bướng bỉnh của nó. Khải Minh đẩy cửa tiệm, An Nhiên đi vào trước, anh theo sau. Cô chọn một bàn nằm ở giữa nằm cạnh tường, hai người ngồi xuống, xem thực đơn. - Cậu không ở bệnh viện chăm sóc chị hai sao? - Thiên Ân có gọi bảo chị ấy tỉnh rồi! Y tá thay phiên nhau chăm sóc. Cậu không cần lo lắng, chị Thiên Cầm rất bản lĩnh. An Nhiên “hứ” lên một tiếng, cô gọi món cho cả hai người. Phục vụ đem ra hai chắn tương cùng sa tế, nhìn vào cách bài trí gia vị ăn kèm của họ làm cô trở nên vui vẻ, xuýt xoa. Khi đi ăn không chỉ cần món ăn phải ngon mà cách nhà hàng quan tâm thực khách, bày trí cửa hàng gọn gàng, sạch sẽ cũng làm người ăn ngon miệng, tâm tình thoải mái. - Đừng ăn nhiều sa tế quá! Không tốt cho dạ dày của cậu! Khải Minh nhăn nhó khi nhìn thấy chén tương đầy ớt của An Nhiên, anh đổi lại chén của mình cho cô, ít tương có hành lá, thêm một xíu vị cay. - Ăn lẩu phải ăn cay! - Nước lẩu không phải không cay! An Nhiên làm điệu bộ thường ngày khi cô bất lực vì một điều mình muốn mà không được, phần mũi nhăn nheo, mắt trợn lên nhìn Khải Minh. - Cậu hiểu rõ viêm dạ dày không phải là bệnh đơn giản. An Nhiên bỉu môi, lắc lư, nhại lại lời của Khải Minh. - Không phải! Không phải. Khải Minh không nói lại, anh hiểu rõ tính cách của bạn mình, đã hai mươi chín tuổi rồi nhưng vẫn còn rất trẻ con. An Nhiên im lặng bất ngờ, cô nhìn nước lẩu, suy nghĩ một lúc, một nửa muốn mở lời, nửa còn lại thì sợ Khải Minh khó chịu, nhưng nghĩ kỹ thì chuyện cũng qua lâu rồi, cô muốn hỏi thăm cảm xúc hiện giờ của anh ra sao. - Minh! - Cậu và Mỹ Khánh dạo này có gặp nhau không?