Khải Minh dừng đũa, từ thái độ hạnh phúc với đồ ăn ngon, gương mặt ngây ra, không có cử động, phản ứng gì.
- Cô ấy đến một làng ở Mộc Châu làm giáo viên tình nguyện rồi nên cũng không nói chuyện nhiều nữa!
An Nhiên gật gù, hiểu ý Khải Minh nên cô không hỏi nữa. Hai người im lặng ăn uống, tưởng chừng cái bầu không khí này sẽ ngột ngạt cho đến lúc nồi lẩu cạn nước thì điện thoại lập tức reo lên.
- Không xong rồi. Có bệnh nhân cần làm phẫu thuật.
An Nhiên ngồi thẳng dậy.
- Ừ! Cậu đi đi!
Khải Minh uống vội cốc nước, cầm lấy áo khoác chạy ra khỏi cửa hàng.
Bạn đi rồi, tâm trạng cô đột nhiên chùn xuống, cũng may hai người ăn được gần hết thì anh ấy mới rời đi. An Nhiên thanh toán rồi ra khỏi tiệm, còn khoảng ba tiếng cho cô nghỉ ngơi, cầm điện thoại lướt ảnh trên Instagram, vài ngày trước nhìn thấy quảng cáo trên mấy trang thông tin điện tử, cô tải về dùng thử, ai dè phát hiện được vài tín năng của Instagram rất phù hợp, không cần phải để tài khoản ở chế độ công khai, không cần phải nghĩ xem làm thế nào để chặn những người mình không thích chỉ cần một thao tác đã đưa được tài khoản về chế độ riêng tư, như thế cô tha hồ đăng ảnh lập dị, quái gỡ của mình.
Tình cờ ngang qua tài khoản của một cô gái rất nổi tiếng trên tiktok, nhiều người khen cô ấy xinh nhưng An Nhiên lại trái ngược hoàn toàn, phong cách ăn mặc hở quá táo bạo, lại không đúng nơi đúng chỗ, mặc dù cô là người của thời đại mới, văn minh, hiện đại, phóng khoáng nhưng lại rất nề nép, truyền thống. An Nhiên phóng to ảnh của cô ấy lên.
- Có xinh xắn gì đâu chứ?
Màn hình điện thoại không theo ý mình, đột nhiên phóng to “chỗ đấy” của cô gái lên, An Nhiên giật mình tắt ngay lập tức, cô nhìn xuống ngực mình, kéo lên nụ cười chán nản, liếc mắt sang một bên, trong lòng đầy đau đớn.
- Anh trai tôi đâu?
An Nhiên giật mình quay lại Thiên Ân đứng ở sau lưng cô, nhất thời đứng hình vài giây, hai người nhìn chằm chằm vào mặt nhau, mặt đối mặt, cực kỳ gần. Một nam đẹp trai, một nữ xinh gái làm nên một mỹ cảnh nhân gian.
- Đến đây làm gì?
An Nhiên liếc cậu vài cái, mặt tỏ vẻ khó chịu.
- Tôi mua giúp chị hai ít đồ!
Thiên Ân cầm trên tay một tờ giấy. Hai người bước đi song hành với nhau.
- Mua áo rồi, váy đi chơi tennis rồi, giày chơi golf. Cái cuối cùng....
Thiên Ân nhìn dòng chữ cuối cùng trong tin nhắn, cậu gãi gãi đầu, phồng miệng.
- Tôi đi vệ sinh... Chị mua giúp tôi cái cuối nhé?
- Cậu làm sao đấy? Cái cuối là gì? Đưa tôi xem thử nào.
Một lát sau cả hai đứng trước cửa hàng bán đồ nội y. Thiên Ân ngại ra mặt, hai má, vành tai cũng bắt đầu đỏ lên. An Nhiên chưa từng rơi vào hoàn cảnh này, đến chết cũng chưa từng nghĩ sẽ cùng ai đi mua đồ nội y.
- Dạ anh muốn mua đồ cho bạn gái ạ?
- Không có.
Cả hai cùng lên tiếng, cô nhân viên ngờ ngợ nhìn hai người cười thầm.
- Cậu ấy là em trai tôi. Tôi vào mua đồ cho em gái cậu ấy.
- Dạ?
- À. Tôi muốn mua đồ cho em gái. Cô lấy giúp tôi size này nha.
An Nhiên đưa màn hình tin nhắn cho cô nhân viên. Cô gái ấy trước khi đi lấy đồ có nhìn hai người mấy lần muốn xác định lại có đúng là lấy size và màu sắc như vậy không.
- Đúng mà. Cô lấy hộ tôi đi.
Nhân viên vừa đi, An Nhiên đánh vào vai Thiên Ân.
- Sao chị cậu không tự mua cái này đi.
- Chị tôi nằm viện rồi!
An Nhiên nghi ngờ nhìn lại cậu ta, cô nghĩ thầm trong đầu không phải Khải Minh nói rằng chị Thiên Cầm đang rất giận Thiên Ân hay sao?
- Này, thấy hai người kia không? Mua đồ cho em gái, size khổng lồ.
- Lỡ như em gái người ta hơi phì thì sao? Nhiều chuyện làm việc đi.
Nghe được hai cô gái kia to nhỏ với nhau, An Nhiên thì thầm vào tai Thiên Ân.
- Nói chị cậu đến lớp học của bạn gái bác sĩ Dương đi. Có khuyến mãi cho người quen đó.
- Đến cái đầu chị đấy!
- Đừng có hỗn với người lớn nha.
Thiên Ân kéo vành môi thành nụ cười, cậu cao hơn An Nhiên cũng hơn một cái đầu từ độ cao đó ánh mắt kia hạ xuống người cô, An Nhiên vì đang tập trung nhìn phía trước mà không để ý Thiên Ân đang nhìn mình. Cậu đưa bàn tay xoa đầu cô.
- Rối tóc thằng này.
- Hôm nay nhân tiện được nghỉ phép chúng ta đi đâu chơi đi.
An Nhiên xụ mặt, chỉnh sửa lại tóc.
- Tôi chỉ còn ba tiếng nữa là quay lại bệnh viện rồi, tối còn chăm sóc bố của mình.
Thiên Ân nhìn đồng hồ.
- Thì tôi có nói chị là đi chơi đến ngày mai đâu!
Nhân viên đưa gói hàng cho Thiên Ân cầm lấy, hai người bước ra khỏi trung tâm thương mại.
***
Mặc dù không muốn đi nhưng cuối cùng An Nhiên vẫn ngồi sau xe Thiên Ân.
Tiếng mô tô lượn lờ trên cầu cao tốc, Thiên Ân điêu luyện lách xe trên đường, An Nhiên thoải mái ngồi phía sau.
- Không sợ hả?
- Có gì mà sợ chứ?
- Thông thường con gái ngồi sau xe con trai, lái với tốc độ như vậy rất không thoải mái.
- Tôi là chị cậu đấy. Có gì mà ngại ngùng rồi sợ hãi chứ? Chị đây qua cái tuổi bánh bèo đấy rồi.
- Vậy thì bám chắc vào.
Thiên Ân bắt đầu tăng tốc, chạy vượt qua các con xe phía trước, thật ra mỗi lần tiếp xúc với An Nhiên có một loại cảm xúc kỳ hoặc dấy lên trong người cậu, cô ấy quá mạnh mẽ, lại tự nhiên, cậu sẽ bị dáng hình yêu đời, vui vẻ của cô làm cho một ngày sôi động, khi nghĩ đến lại tự động kéo môi cười.
- Khu vui chơi. Cậu đùa tôi chắc?
Thiên Ân chỉ tay về phía trước có cái bảng thông báo "Rạp xiếc trung ương, một đêm duy nhất"
- Vào xem chung đi.
Thiên Ân đi đến trước, ga lăng mua hai vé.
- Cậu đã đi xem xiếc bao giờ chưa?
- Lúc nhỏ chị hai có dẫn đi. Còn chị?
- Tôi không thích xiếc.
Vài phút sau khi những màn biểu diễn lần lượt diễn ra, trên kháng đài vỏn vẹn độ chừng hai mươi người, tiếng hét của một thiếu nữ lấp cả tấm liều.
- Hay lắm. Hay lắm. Hú.....
- Chị im lặng chút đi.
- Cậu không thấy chú voi ấy rất đáng yêu sao?
Thiên Ân nhìn bà chị bạn thân của anh trai mình, ánh mắt đột nhiên trở nên dịu dàng đến lạ.
- Không phải chị bảo không thích xiếc sao?
- Trước đây thôi, giờ thì... Cảm thấy cũng không tệ. Không ghét cũng không thích.
Đột nhiên dưới sân khấu một nghệ sĩ xiếc đưa tay về phía cô.
- Cô gái có muốn lên sân khấu với chúng tôi không?
- Lên đi! Lên đi! Lên đi!
An Nhiên nhìn qua phía Thiên Ân.
- Đi đi. Không sao đâu!
- Vậy tôi đi đây.
An Nhiên từ trên kháng đài đến chỗ những nghệ sĩ diễn xiếc, họ thì thầm vào tai cô. Cô gật đầu rồi theo hướng dẫn đứng vào chiếc tủ. Người ấy đóng tủ lại, rồi khóa nó bằng một ổ khóa sau đó vứt chiều khóa đi. Một người hỗ trợ bắt đầu soát hết người của người ấy, sau đó đưa tay hướng lên trời biểu hiện không có chiếc chìa khóa nào cả.
Người nghệ sĩ ấy tiến về phía kháng đài rồi đến chỗ một cô gái, đưa bàn tay trống không trước mặt cô và những người khán giả khác, sau đó xin phép cô rồi cúi xuống tháo giày cô ấy, liền lấy ra được một chiếc chìa khóa trong đó. Khán giả vỗ tay rất to, người nghệ sĩ đi xuống hướng về phía chiếc tủ, mở nó ra nhưng An Nhiên không còn trong đó.
Tiếng "ồ" cùng tiếng thầm thì, với các câu hỏi "Cô ấy đâu rồi?"
Thiên Ân dù biết đây chỉ là trò ảo thuật nhưng mồ hôi đã đổ khắp trán cậu và thấm vào chiếc áo hoodie dày cộm, cậu ngồi không yên, liên tục nhìn vào trong cánh gà.
Người nghệ sĩ để tay vào môi mong muốn mọi người im lặng và hướng lên đỉnh cao của rạp. Một chiếc xích đu được cố định bằng hai sợi dây trang trí đầy hoa và tấm gỗ đang có một cô gái ngồi trên đó. Cô gái ấy mặt một chiếc đầm dây, phần bụng váy xòe ra điểm thêm vài cánh hoa thủy tiên, hoa hồng, hoa bồ công anh rất đẹp. Mái tóc dài được xõa thướt tha, nụ cười tươi sáng cùng với làn da trắng khiến cô tỏa sáng trong ánh điện mập mờ huyền ảo của không gian rạp xiếc.
Tiếng vỗ tay không ngớt, tiếng hò hét không thôi, nhưng lại không thắng nỗi ánh mắt, chịu thua bởi trái tim đang rung rinh. Thiên Ân bất giác đứng dậy nhìn chăm chú về phía người con gái đang ngồi trên chiếc xích đu ấy. Cô bay lơ lửng trong khung trung, hoa và bướm tạo nên một không gian đẹp thơ mộng, làm đến nao lòng người.
- Quá đẹp!