Chương 9
小慈
Cập nhật:
Chuyển Sinh , Giới giải trí , Đam Mỹ , Xuyên Không , Tình cảm , Hiện đại , Hài Hước , Boys Love , Tiểu Thuyết
Sau bữa tiệc, ngoài trời bắt đầu mưa nhẹ.
Tôi quấn khăn quàng cổ cho Lục Hoài Cảnh, hôn lên khóe môi anh: “Anh đi làm việc nên làm đi.” "
…
Trong căn nhà lớn trống rỗng, sau khi tắm xong, tôi thay ga trải giường mới như thường lệ, ủi bộ quần áo Lục Hoài Cảnh sẽ mặc vào sáng mai rồi treo sang một bên.
Điện thoại im lặng, không có người gửi tin nhắn, ngay cả tin nhắn trước khi tắm tôi gửi cho Lục Hoài Cảnh cũng không nhận được hồi âm nào.
Vài phút sau, Bạch Ngọc đã chia sẻ cho tôi phòng chơi mạt chược rất vui vẻ.
Khi tôi vào chơi thì thấy toàn những cái tên thân quen.
Lục Hoài Cảnh, Phương Quân Nam, Bạch Ngọc.
Lục Hoài Cảnh trong tay có hai chiếc điện thoại di động, một chiếc dùng để chơi mạt chược, một chiếc dùng để video call với tôi.
Ba người họ đang ở cùng nhau.
Một người rúc vào một góc cầm điện thoại và chơi mạt chược.
"Tứ vạn. "
"Bát đồng. "
"Yêu kê. "
"Tự mạc. "
"…"
Sau đó chúng tôi cứ thế chơi mạt chược suốt đêm.
Vì tình bạn mạt chược nên bốn người chúng tôi thành lập một nhóm nhỏ vô cùng ăn ý, hẹn nhau ăn tối là chuyện bình thường.
Gần đây, Phương Quân Nam bị ám ảnh bởi việc các blogger ghé thăm nhà hàng trong các video ngắn và tin rằng những nhà hàng được các blogger giới thiệu đều là tốt nhất.
Lần này lại ghé thăm một nhà hàng Tứ Xuyên, ở thành phố bên cạnh, mấy ngày trước tôi đã đòi ăn ở đó, cuối cùng cũng đến thứ bảy để mọi người có thời gian.
Chúng tôi hẹn gặp nhau ở trung tâm thành phố, Bạch Ngọc đưa tôi, người vừa mới ra khỏi trường quay đi cùng.
Tuy rằng tôi là nghệ sĩ bị hắc nhưng bởi vì có kim chủ đứng sau nên không cần lo lắng không có phim quay.
Hệ thống sưởi trong xe riêng lan tỏa khiến người ta buồn ngủ.
Tôi cố gắng mở mắt ra, nhưng bên tai lại vang lên giọng nói mê hoặc của Bạch Ngọc: “Ngủ đi, Bùi Thu.” "
Tôi bị đ/á/nh thức bởi một chậu nước ấm tạt vào người, bên tai có tiếng động.
Tôi sợ hãi mở mắt ra, người đàn ông trước mặt đeo mặt nạ hung á/c, trong tay cầm rìu, chỉ vào đầu tôi, vẻ mặt hung hãn, bên cạnh là Bạch Ngọc vẫn đang ngủ.
Mí mắt tôi gi/ật giật.
Đây là tình tiết mà bạch nguyệt quang và thế thân bị b/ắt c/óc cùng lúc.
Gần đây tôi không để ý đến cốt truyện vì mãi lo chơi.
Thất sách rồi
Biết đoạn kết sẽ không có ai ch*t, tôi không hề căng thẳng hay sợ hãi chút nào, im lặng vài giây: "Anh ơi, sao tôi cảm thấy anh trông quen quen? "
Người đàn ông sững người, có lẽ là hắn đang che giấu điều gì đó, th/ô b/ạo nói: “Quen cái r**, đừng nói nhảm nữa, mau gọi điện cho kim chủ của cậu bỏ hắn lấy tiền chuộc cậu!” "
Tôi hắng giọng nói với Lục Hoài Cảnh ở đầu bên kia điện thoại: "Xin chào chồng, em đang bị b/ắt c/óc, kẻ b/ắt c/óc đòi tiền, Bạch Nguyệt Quang của anh cũng bị b/ắt c/óc đến đây. Mong anh chuẩn bị hai phần tiền, còn về việc tốn bao nhiêu thì em không biết, hai người cùng thảo luận nhé? "
Kẻ b/ắt c/óc thở hổ/n h/ển, trừng mắt nhìn tôi dữ tợn và giơ biển số ba.
Tôi lập tức hiểu ra: "Chồng, 3 ngàn vạn một người, mau đến chuộc em và Bạch Ngọc. "
Đang nói chuyện, tôi dường như nghe thấy giọng nói lo lắng của Phương Quân Nam: "Hoài Cảnh Hoài Cảnh, Bạch Ngọc đang bị b/ắt c/óc, tôi phải làm sao đây, tôi nên làm gì đây, 3 ngàn vạn đủ không? Hay là chúng ta cho hắn 9 ngạn vạn thì sao, Bạch Ngọc chắc chắn sẽ không sao, nếu em ấy xảy ra chuyện gì, tôi cũng sống không nổi! "
Không biết có phải là mình tưởng tượng hay không, hình như tôi nhìn thấy khóe miệng kẻ b/ắt c/óc gi/ật giật, tựa như cạn lời với Phương Quân Nam.
Tôi lịch sự nói: “Xin hãy thứ lỗi, bạn tôi không được thông minh cho lắm”.
Kẻ b/ắt c/óc: "Tôi hiểu rồi. "
Kẻ b/ắt c/óc trông rất chuyên nghiệp, không hề hành hạ con tin, chiếc rìu đ/áng s/ợ trông giống như một món đồ chơi được m/ua giảm giá ở cửa hàng.
Tôi thỉnh thoảng nói chuyện với kẻ b/ắt c/óc, càng nói càng cảm thấy quen, nhưng tôi lại không nhớ ra đó là ai.
Kẻ b/ắt c/óc đã sử dụng thiết bị thay đổi giọng nói, ngay lúc tôi chuẩn bị ngắt giọng anh ấy thì Bạch Ngọc vô tình tỉnh dậy và nói: "Bùi Thu, tại sao chúng ta lại ở đây?"
Lúc này tôi mới chú ý tới thân thể Bạch Ngọc sạch sẽ, đừng nói là vết nước, ngay cả 1 hạt bụi cũng không có.
Chắc là ngay cả những kẻ b/ắt c/óc cũng không muốn làm tổn thương bạch nguyệt quang.
Tôi nhìn Bạch Ngọc, lại cúi đầu nhìn thân thể ướt đẫm của mình, cuối cùng nhìn về phía kẻ b/ắt c/óc lập dị, nhàn nhạt nói: “Ngay cả một bát nước cũng không cầm nổi mà làm kẻ b/ắt c/óc thế nào? Điều cấm kỵ đối với những người làm nghề như anh là có tình cảm với khách hàng. "
Kẻ b/ắt c/óc tức gi/ận với tôi đến mức nhảy dựng lên: "Im đi!"
Tôi ngừng nói, nhưng trong mắt lại tràn đầy kh/inh thường.
Kẻ b/ắt c/óc trở nên tức gi/ận đến mức ngừng nói chuyện và ngồi xuống sàn.
Ngược lại, tôi và Bạch Ngọc được ngồi lên ghế.
Không biết trong không khí đã phun ra thứ gì, có mùi hơi đắng, lúc nào cũng có cảm giác muốn ngủ.
Tôi nhéo lòng bàn tay và buộc mình phải tỉnh.
Hoàn toàn không nhìn thấy kẻ b/ắt c/óc và Bạch Ngọc đang nhìn nhau.
Lục Hoài Cảnh tới rất nhanh, bên ngoài vang lên tiếng còi xe, là giọng nói của Phương Quân Nam: "Bọn b/ắt c/óc xin chú ý, bọn b/ắt c/óc xin chú ý, chúng tôi đang mang theo tờ séc 9 ngạn vạn, cần đảm bảo an toàn của con tin, một tay giao tiền, tay kia giao người. "
Những kẻ b/ắt c/óc đã chuyển Bạch Ngọc đến cạnh chỗ tôi và tự mình ra ngoài đối phó với bọ họ.
Tôi cố gắng mở mắt: " Bạch Ngọc, tôi hơi buồn ngủ, trong không khí hình như có xịt th/uốc?"
Bạch Ngọc vẫn luôn có vẻ ôn nhu bình tĩnh như vậy: "Chắc là do cậu mệt quá, ngủ một giấc đi Bùi Thu."
"Mọi thứ sẽ kết thúc khi cậu thức dậy. "
Câu cuối cùng nhẹ nhàng biến mất trong gió.