Chương 10: Bị dạy dỗ
Buổi lễ đính hôn diễn ra chừng hai tiếng, Sở Tịnh Thi cũng chính thức là người hầu của Chung gia. Khi mọi người rời khỏi bữa tiệc, cô ngơ ngác đứng nhìn, không biết nên làm gì.
“Còn không mau dọn dẹp đi, đứng ngẩn người ra đó làm gì?” Người giúp việc của Chung gia, tầm ngoài năm mươi tuổi lên tiếng, thái độ không mấy thân thiện.
“Vâng” Tịnh Thi nhỏ giọng, bắt tay vào dọn dẹp.
Mặc dù không được yêu thương như Sở Như Ý, nhưng dù sao cô cũng là tiểu thư Sở gia, từ nhỏ lo ăn học, nên mấy việc nhà này không quen làm, khá vụng về.
“Cô có mắt không hả? Sao quét rồi còn lắm rác thế này?” Doãn Liễu tức giận hét lớn, thẳng tay tát Tịnh Thi một cái.
Mắt cô hoa lên, mấy ngày nay cô hầu như không ăn uống gì, bây giờ bị đòn đau khiến cô choáng váng, ngã ngồi xuống sàn nhà. “Còn không mau đứng dậy? Tin tạo đánh chết không?” Bà ta trợn mắt, nghiến răng, vô cùng độc ác.
Sở Tịnh Thi cắn chặt môi, đứng dậy tiếp tục làm việc.
“Mày liệu hồn, coi chừng tao đó.” Bà ta đe dọa.
Cô không hiểu mình gây thù chuốc oán gì với bà ta mà vừa đến Chung gia đã bị đối xử thế này?
Liệu cô có nên tìm cơ hội bỏ trốn khỏi đây không?
Cô là một cô gái yếu đuối, nhưng không còn ngây thơ không biết
chuyện gì nữa. Huống hồ cô cũng được ăn học đàng hoàng, có tôn nghiêm, đâu thể để kẻ khác muốn chà đạp thế nào thì chà đạp được?
Thực ra vài phút trước, cô dâu trước khi dời khỏi buổi tiệc đã dúi nhẹ một ít tiền vào tay Doãn Liễu, rồi thì thầm nói người hầu cô ta mang theo hơi cứng đầu, nhờ Doãn Liễu dạy dỗ cô một chút, để cô biết quy củ của Chung gia. Chính vì thế bà ta mới lên mặt với cô như thế.
Sở Như Ý không muốn trực tiếp ra tay, như thế sẽ làm hỏng hình tượng tiểu thư đài các, hiểu chuyện, ngoan ngoãn của cô ta, nên âm thầm hạ thủ. Huống hồ, đối với cô ta, cho chút tiền vừa giúp cô ta dạy dỗ Sở Tịnh Thi một bài học, vừa kéo Doãn Liễu thành thân tín của mình, một công đôi việc, tội gì mà không làm.
“Tư Quân, anh có mệt không?” Sở Như Ý ngọt ngào hỏi.
Hai người đang trên đường về biệt thự riêng, do ông cụ Chung tuổi đã cao, sau buổi lễ khá mệt mỏi nên đi nghỉ sớm, còn bảo hai người họ mau tận hưởng không gian riêng. Sau buổi lễ đính hôn này hai tháng nữa sẽ tổ chức hôn lễ thật long trọng. Ông cụ cũng nói riêng với Sở Như Ý mong ngày đó sẽ nghe cô báo tin vui.
Sở Như Ý dĩ nhiên biết rõ hào môn cần cháu hơn cần dâu, vì vậy cô ta cũng nóng lòng muốn có thai, vị thế lúc đó mới có thể vững vàng hơn được.
“Ừm.” Chung Tư Quân chỉ gật nhẹ đầu. Rồi anh nhắm mắt, ngả lưng ra sau ghế.
Sở Như Ý muốn nói thêm, nhưng lại không biết phải nói gì, đành
ngồi im.
Xe đang đi trên đường, đột nhiên Chung Tư Quân mở mắt, hỏi, Cô gái em mang theo từ nhà đâu?”
Sở Như Ý hơi nhíu mày khi thấy anh hỏi đến Tịnh Thi, nhưng cái
cau mày thoáng qua rất nhanh rồi lại ngọt ngào nói.
“Hình như em ấy đang ở lại dọn dẹp buổi tiệc. “Quay xe lại.” Chung Tư Quân lạnh lùng ra lệnh.
Lái xe lập tức quay đầu xe, trở về biệt thự chính.
“Có chuyện gì vậy ạ?” Sở Như Ý nhỏ giọng hỏi.
Nhưng Chung Tư Quân không đáp lời, anh tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần. Mặc dù anh không nói gì, nhưng Sở Như Ý vẫn mơ hồ cảm thấy dường như anh đang có chuyện không vui.
Xe dừng, Chung Tư Quân buông lại một câu rồi sải bước xuống xe. “Em cứ ngồi đó.”
Sở Như Ý vốn muốn đi theo anh, nhưng nghe anh nói vậy chỉ đành ngoan ngoãn ngồi im.
Lúc Tịnh Thi đang lúi húi quỳ trên sàn lau những vệt bánh kem
trên đó thì một đôi giày da sáng loáng dừng ngay trước mặt cô, khiến cô giật mình, ngẩng đầu nhìn.
“Bùm!”
Đầu óc Tịnh Thi choáng váng.
Đứng ngay trước mặt cô là anh trong bộ vest đen lịch lãm. Vì cô quỳ, nhìn ngước lên nên càng thấy anh cao lớn bức người. Sở Tịnh Thi vội cúi đầu, muốn quay qua chỗ khác thì tay anh đã túm lấy vai cô, kéo lên.
“Đi về.”
“Về? Về đâu?” Sở Tịnh Thi ngơ ngác hỏi lại.
“Từ nay cô là người hầu của tôi, phải đi theo tôi, biết chưa?” Chung Tư Quân nói rồi kéo cô thẳng xuống xe, mặc kệ ánh mắt của những người làm ở đó.
Anh tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, coi như không có chuyện gì. Sở Tịnh Thi lén nhìn qua gương, thấy đôi mắt sắc như dao của Sở Như Ý đang nhìn mình chằm chằm thì sợ hãi rụt lại, ngồi im, người cứng đơ như bức tượng, nhìn chằm chằm về phía trước.