Chương 11: Đêm động phòng
Không khí trong phòng khách biệt thự riêng của Chung Tư Quân vô cùng quái dị. Ba người ngồi nhìn nhau, ánh mắt mỗi người chứa đựng muôn vàn suy nghĩ khác nhau.
Sở Như Ý coi Tịnh Thi như cái gai trong mắt, muốn sớm đuổi cô ra khỏi đây, nhưng vừa về đây, cô ta chưa dám lên mặt, vẫn muốn duy trì hình tượng tiểu thư khuê các thùy mị, nhẹ nhàng.
Sở Tịnh Thi cũng không sung sướng gì, ánh mắt Sở Như Ý như dao ghim chặt vào cô, khiến cô sởn cả da gà. Nhưng cô vẫn sợ ánh nhìn tối thẫm không thấy đáy của Chung Tư Quân hơn.
Cô có lỗi với anh, cô biết anh hận cô. Nhưng hận tới từng nào, cô không rõ.
Chung Tư Quân nhàn nhã ngồi nhìn Sở Tịnh Thi, một lát sau anh lên tiếng.
“Từ giờ hàng ngày cô dọn dẹp nơi đây, buổi sáng nấu đồ ăn sáng cho tôi, rồi chuẩn bị quần áo cho tôi đi làm. Bất cứ lúc nào tôi gọi cô đều phải có mặt”
Sở Tịnh Thi gật gật đầu.
Anh cong môi, đứng dậy bước lên lầu.
Sở Như Ý lập tức đứng lên, đi theo.
Chỉ còn Tịnh Thi ngồi một mình trong phòng khách. Bây giờ cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
"Ot... ọt..."
Mấy ngày nay hầu như không ăn gì, tâm trạng lúc nào cũng căng thẳng, tồi tệ, bây giờ thả lỏng một chút bụng cô lập tức biểu tình. Tịnh Thi xoa xoa chiếc bụng trống rỗng, đưa mắt nhìn quanh.
Cả biệt thự im lặng như tờ, không có bóng người nào khác. Ừm... đây đúng là cơ hội tốt để bỏ trốn.
Nhưng cô vẫn còn chút lí trí. Chung Tư Quân là người như thế nào chứ. Bây giờ anh là nhân vật số một, số hai của thành phố này, thế lực và tiếng nói vô cùng lớn. Còn cô trong tay không chút tiền nào, bỏ đi được mấy bước?
Tịnh Thi thở dài, đứng dậy, nhón nhẹ bước chân đi vòng quanh.
Cô tìm thấy phòng bếp. Phòng bếp thiết kế với tông màu vàng nâu và đen, vừa sang trọng vừa ấm áp. Mọi đồ vật được lau dọn tỉ mỉ nên đều sáng bóng lên.
Cô mở tủ lạnh, bên trong có đầy đủ thịt cá, hải sản, rau xanh, mọi thứ đều đã được sơ chế và đóng hộp, có cả ghi chú rõ ràng bên ngoài.
Nhìn nét chữ thì có lẽ không phải chữ của anh.
Nhưng Tịnh Thi không bận tâm nhiều đến thế, cô lấy rau, tôm, mực và nấu một bát mì hải sản.
Đêm khuya yên tĩnh, trong phòng bếp mùi mì thơm nức mũi bắt đầu bốc lên.
Tịnh Thi ngồi bên bàn ăn, hít hà mùi mì thơm nức, đưa thìa múc một chút nước dùng nếm thử.
Ngon tuyệt!
Chẳng mấy chốc bát mì đã cạn đáy, cô rửa nồi và bát, xoa xoa
chiếc bụng đã no căng rồi đi ra sô pha. Chung Tư Quân không nói cô sẽ ngủ ở đâu, cô cũng không dám đi loạn, đêm nay là đêm động phòng của anh.
Nghĩ đến đây, trái tim cô đột nhiên nghẹn lại. Dường như có một bàn tay vô hình đang hung hăng và ép.
Nước mắt không kìm được mà lăn dài trên khuôn mặt nhỏ nhắn
Anh và người khác...
Cô không có tư cách ghen, nhưng sao lại đau lòng đến thế? Khóc đến lúc mệt, cô cuộn tròn trên sô pha, ngủ lúc nào không hay. Trông cô như con mèo nhỏ, yếu đuối đến đáng thương.
Còn về phần Sở Như Ý, sau khi đi theo Chung Tư Quân lên phòng, cô ta lập tức đi tẩy trang, tắm rửa, cơ thể thơm ngát, mặc chiếc váy ngủ sexy bước ra, cô ta cứ ngỡ sẽ có một đêm nồng nhiệt, nhưng không ngờ chỉ thấy Chung Tư Quân đang ngồi ngoài ban công hút thuốc.
Anh ngồi đó, dáng vẻ cô độc, lạnh lùng đến mức khiến Sở Như Ý mất rất lâu mới dám khẽ khàng đi lại, nhỏ giọng lên tiếng.
dây.
“Khuya rồi, đi nghỉ thôi anh.”
Chung Tư Quân gật nhẹ đầu, anh dụi thuốc vào gạt tàn rồi đứng
“Khuya rồi em nghỉ sớm đi.”
Vừa nói anh vừa bước về phía cửa phòng. Sở Như Ý cuống lên, vội níu lấy tay anh, bộ ngực trắng nõn lộ ra một nửa cũng như vô tình như cố ý chạm vào tay anh.
“Tư Quân, anh đi đâu vậy?”
“Em ở phòng này, tôi ở phòng trên lầu.”
“Nhưng mà...” Cô ta ngập ngừng một chút rồi quyết tâm nói, Nhưng ông nội nói muốn sớm có chắt bế...” Cô ta nhỏ giọng, ra vẻ ngượng ngùng.
“Tôi chưa muốn. Nếu em muốn làm Chung thiếu phu nhân thì cứ ở đây, không muốn có thể rời đi bất cứ lúc nào.”
Nói rồi anh rời khỏi phòng, bỏ lại Sở Như Ý ngỡ ngàng.
Cô ta tức đến nghiến răng, nắm chặt vạt váy ngủ trong tay.
Chẳng lẽ anh là... gay?
Anh cưới vợ chỉ là bình phong che mắt?
Càng nghĩ Sở Như Ý càng như rơi vào vực tối. Người đàn ông
hoàn hảo như thế, cô ta cứ tưởng lần này mình may mắn tột cùng,
không ngờ lại không có hứng thú với phụ nữ.
Sở Như Ý nghiến răng.
Cô ta muốn là Chung thiếu phu nhân. Ít nhất ở thời điểm hiện tại
cô ta cần vị trí này hơn. Dù sao ngoài cô ta ra cũng chưa có ai biết
chuyện anh không thích phụ nữ.
Vậy thì cũng tốt, cô ta vẫn có thể cáo mượn oai hùm. Tạm thời
ưu phiền, tràn đầy âm mưu, tính toán.