Tổng tài cuồng ái: Khảm em vào cơ thể tôi!

Thảo Nhiên
Cập nhật:

Chương 13: Dám chúc tôi hạnh phúc

“Anh... làm gì...?” Tịnh Thi càng hoảng, chui sâu vào chăn hơn, chỉ để lộ ra nửa khuôn mặt với đôi mắt đen láy hoảng hốt và chỏm tóc rối tung. “Chẳng phải hôm nay là đêm động phòng ư?” Anh nhếch môi, tháo từng nút áo. Cô lập tức lắc đầu nguầy nguậy. “Anh cưới chị Như Ý rồi mà...” giọng cô nhỏ xíu như tiếng muỗi kêu, nhắc tới chuyện này cô lại cảm thấy đau lòng. Người cô yêu nhất lại kết hôn cùng với chị của cô. “Vậy sao?” Anh ngồi xuống bên cạnh cô, thờ ơ hỏi lại. “Vâng.” Cô gật đầu, khóe mi ửng hồng. “Vậy còn em? Năm năm qua chắc hạnh phúc lắm.” giọng Chung Tư Quân đột nhiên uể oải, chán nản. Sở Tịnh Thi hiểu anh đang hỏi gì. Nhưng cô không biết phải nói gì, chỉ có thể gượng gạo cười, gật đầu. “Chúc anh và chị ấy hạnh phúc!” Ánh mắt Chung Tư Quân lập tức dâng lên tia giận giữ, anh siết chặt tay, nhìn chằm chằm vào cô. “Em vừa nói gì?” Thấy anh tức giận, cô mấp máy môi, rất lâu mới lý nhỉ ra được một câu, “Chúc anh và chị ấy hạnh...” Cô còn chưa kịp nói dứt câu thì Chung Tư Quân đã đưa tay siết chặt mặt cô. Tịnh Thi nhíu mày, khóe mắt rưng rưng vì đau. “Em được lắm, còn dám chúc tôi hạnh phúc. Được lắm!” Anh giận quá hóa cười, nhưng nụ cười lạnh lẽo ấy càng khiến cô run rẩy. “Hắn ta đối xử với em thế nào? Không khiến em thỏa mãn nên chạy về đây tìm tôi?” Vừa nói anh vừa giật chiếc chăn cô đang che xuống, cơ thể mảnh mai run lên bần bật càng kích thích bản năng chiếm hữu trong anh. “Không phải đêm đó em cầu xin tôi nhiều lắm hay sao?” Vừa nói tay anh vừa giật tung chiếc váy cô đang mặc trên người xuống. “Đừng... xin anh...” Tịnh Thi nhỏ giọng nức nở. “Thế nào? Còn giả vờ thanh thuần?” Tịnh Thi nức nở lắc đầu, nhớ lại đêm đó cô càng thấy tủi nhục hơn, nhưng cũng có chút an ủi, may mà đêm đó là anh, nếu là người đàn ông khác, lần đầu tiên trao cho một tên đê tiện nào đó, có lẽ cô không muốn sống nữa rồi. Anh đưa tay kéo vai cô một cái, cả cơ thể cô yếu ớt ngã nhào về phía anh. “Đừng...” Tịnh Thi kêu lên. Nhìn cô khóc nức nở vô cùng khổ sở, đột nhiên Chung Tư Quân không còn hứng thú nữa, anh không muốn cưỡng ép người khác. Anh nhếch môi hừ lạnh. 35 “Trước giờ đều xem tôi là đồ chơi, vui đùa chán thì quẳng đi sao? Nói rồi anh đứng dậy, bỏ mặc cô ngơ ngác ngồi đó, bước thẳng ra khỏi phòng. Cánh cửa đóng rầm một tiếng khiến Tịnh Thi giật nảy mình, ngẩng đầu nhìn theo, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô ngồi đó, thấp thỏm hồi lâu nhưng không thấy gì thì mới yên tâm chạy ra chốt cửa rồi... ngủ tiếp. Cô quả thực rất mệt, rất rất mệt, mặc kệ chuyện gì đi chăng nữa, bây giờ cô muốn ngủ một giấc thật ngon trước đã. Sáng hôm sau, Tịnh Thi vươn người, cô thoải mái vươn vai, lâu lắm rồi cô mới được ngủ một giấc thoải mái như thế. Nhớ lại chuyện tối qua, Tịnh Thi giật nảy mình. Cô nhìn quanh, căn phòng được bài trí theo tông màu xám trắng, cô đi vòng quanh, có tủ quần áo rất lớn, mở ra đều là quần áo nam. Mùi hương nam tính lập tức vây quanh, tất cả đều là mùi của anh. Trái tim Tịnh Thi lập tức đau thắt lại. Hôm qua mệt quá ngủ luôn, bây giờ cả người dính nhớp, rất khó chịu, dù sao bây giờ cũng không có ai, cô bèn quyết định chạy vào phòng tắm. Phòng tắm rất lớn, có bồn tắm tráng men, trên kệ bày đủ loại sữa tắm, dầu gội, còn cả viên bọt biển. Cô thả một viên vào bồn nước, một màu xanh dương mát mắt cùng những bọt biển bồng bềnh trong bồn tắm. Cởi bộ quần áo bẩn ra, cô trèo vào bồn nước. Có cảm giác như đang ở biển vậy! Nước xanh mát, có bọt biển li ti mềm mại, mùi hương thanh mát nam tính, Tịnh Thi thoải mái vẫy vẫy nước nghịch. Tính ra lâu lắm rồi cô không được tận hưởng cảm giác thoải mái thế này. Sau khi tắm rửa xong xuôi, Tịnh Thi vui vẻ quấn chiếc khăn tắm quanh người, nhưng lúc này cô đứng tần ngần ở cửa phòng tắm, một vấn đề cực kì nan giải đây: Cô không có quần áo! Hôm qua Lý Mỹ Liên quẳng cho cô bộ váy hầu gái bắt cô mặc đi theo Sở Như Ý, cô không mang theo đồ đạc gì. Nhìn bộ quần áo đầy mùi mồ hôi vứt dưới đất, cô không muốn mặc lại chút nào. Ngẫm nghĩ một lát, cô quyết định giặt bộ quần áo đó, vắt cho thật khô rồi đem ra ban công phơi. Chắc không ai để ý đâu nhỉ? Nghĩ là làm, cô chạy ra lấy một chiếc sơ mi đen của Chung Tư Quân mặc tạm rồi đi giặt bộ đồ hầu gái của mình. Phơi trên chiếc ghế ngồi uống trà ngoài ban công xong, cô vui vẻ khuôn mặt hung thần ác sát đang đứng ngay giữa phòng.