Tổng tài cuồng ái: Khảm em vào cơ thể tôi!

Thảo Nhiên
Cập nhật:

Chương 14: Trêu đùa?

Cô gái nhỏ quýnh quáng cọ cọ chân vào nhau. Trên người cô chỉ mặc một chiếc sơ mi đen. Chiếc áo rộng thùng thình vừa đến giữa đùi, để lộ ra đôi chân dài thon thả. Làn da trắng càng nổi bật dưới màu áo đen. Cô cúi đầu, biết mình sai khi tự ý dùng đồ của anh, còn mặc áo anh. Nhưng việc cô cúi đầu vô ý khiến cổ áo lộ ra, làm lấp ló nơi nào đó trắng nõn bồng bềnh như hư như thực. Cổ họng Tư Quân khô khốc. Chết tiệt! Anh siết chặt hai tay, hằm hằm tiến về phía cô, túm lấy cánh tay cô. “Nói, mục đích gì? Luôn muốn dụ dỗ tôi như thế?” Tịnh Thi càng cuống lên, khuôn mặt ửng hồng, đôi mắt đen láy long lanh ánh nước, trông càng câu hồn. “Em... không có.” “Đêm đó tại sao chủ động? Tại sao trốn trong cốp xe tôi?” Tịnh Thi có trăm cái miệng cũng không thể giải thích rõ ràng. Cũng không trách tại sao anh lại nghĩ cô cố ý tiếp cận, dụ dỗ anh. Không bằng nhân cơ hội này tranh thủ lấy lại tự do? Nghĩ là làm, cô cố gắng sắp xếp từ ngữ, nói. “Em thực sự không có ý đồ gì cả. Nếu anh không tin có thể thả em ra đi, em sẽ tránh xa anh” Càng nói đến cuối câu cô càng nói nhỏ. Cô muốn tự do, nhưng trong sâu thẳm trái tim, cô cũng muốn được ở bên anh, cô đã nợ anh quá nhiều. Suốt năm năm qua, không ngày nào cô không nhớ anh. Dĩ nhiên bây giờ cô muốn được trở về bên anh, vùi mình trong vòng tay ấm áp của anh. Nhưng cô căn bản đã không còn tư cách đó nữa rồi. Chính cô là người bỏ rơi anh. Bây giờ cuộc sống của anh tốt như vậy, cô có tư cách gì đòi quay về bên anh? Huống hồ, anh... đã có vợ rồi. Mà người vợ ấy không ai xa lạ chính là chị gái cô. Số mệnh thật trớ trêu. Vận mệnh trêu đùa cô đến thế ư? Nghe cô nói câu đó, ánh mắt Chung Tư Quân càng tràn đầy lửa giận. “Muốn đến thì đến, muốn ngủ thì ngủ, rồi nói đi là đi? Cô lại muốn coi tôi là trò đùa?” Sở Tịnh Thi cứng đờ người, muốn giải thích, nhưng lại không biết phải nói gì. Anh nhếch môi cười, nụ cười lạnh đến thấu xương. “Muốn chơi đùa tôi? Không dễ vậy đâu.” Anh hừ lạnh một tiếng rồi tức giận bỏ đi. Cửa phòng lại “rầm” một tiếng rồi đóng sầm lại. Tịnh Thi nhăn mặt, tội nghiệp cánh cửa, không biết nó có thể sống sót” bao lâu dưới sức đóng quá mức cần thiết của Chung Tư Quân như thế. Cô vò đầu bứt tai, ngồi phịch xuống giường, Chung Tư Quân đang nổi giận như thế, không biết sẽ thế nào nữa. Nhưng ít ra ở đây dù sao cũng dễ sống hơn trở về Sở gia, nghĩ đến những trận đòn tối tăm mặt mũi của Lý Mỹ Liên cùng với việc họ muốn bán cô cho một gã nhà giàu nào đó cô lại rùng mình ớn lạnh. Còn đang mải suy nghĩ, “rầm” một tiếng, cánh cửa lần nữa bật mở khiến Tịnh Thi giật nảy mình. “Anh..” Cô vốn tưởng Chung Tư Quân quay lại, nhưng không ngờ người đứng trước mặt cô là Sở Như Ý. Nhìn thấy Tịnh Thi đang mặc chiếc áo sơ mi đen ngồi trên giường, ánh mắt cô ta lập tức tối sầm lại. Cô ta cả đêm qua không ngủ nổi, lăn qua lộn lại chờ mãi mà Chung Tư Quân không quay lại. Sáng nay, cô ta đi tìm thì vô tình nhìn thấy Chung Tư Quân vừa từ phòng này tức giận đi ra. Cô ta lén nấp ở một góc, đợi anh đi khuất mới chạy đến xem thử, xem xem rốt cuộc là chuyện gì. Nhìn cảnh Sở Tịnh Thi mặc chiếc áo sơ mi nam ngồi trên giường, dùng đầu ngón chân cũng nghĩ được bọn họ đã làm gì suốt cả đêm qua. Cô ta rõ ràng linh cảm có chuyện mờ ám gì đó ở đây. Nhưng ngàn vạn lần cô ta không thể ngờ nổi vừa bước chân về nhà chồng đã phải chứng kiến cảnh này. Càng khiến cô ta tức giận hơn người phụ nữ đó không phải ai khác mà chính là Sở Tịnh Thi. “Mày!” Sở Như Ý tức giận gầm lên, lao tới túm tóc Tịnh Thi, không ngừng tát vào mặt cô. Bây giờ cô ta không thể nín nhịn tạo dựng hình tượng thục nữ nổi nữa rồi. Một người phụ nữ sao có thể chịu nổi cảnh này kia chứ. “Chị... không phải như chị nghĩ đâu...” Sở Tịnh Thi vừa đưa tay che mặt, vừa vội vã nói. “Mày còn dám cãi, con khốn, uổng công tao đối xử tốt với mày bao nhiêu năm, không ngờ mày là con sói mắt trắng, dám dụ dỗ cả chồng tạo. Hôm nay tao đánh chết mày” Vừa nói cô ta vừa với tay lên chiếc đèn ngủ ở bàn, đập thật mạnh vào người Tịnh Thi “Á!” Cô kêu lên, một vệt máu chảy dài từ cánh tay xuống. Sở Như Ý thoáng giật mình, nhưng cơn ghen tuông vẫn chưa tan hết, cô ta cầm mảnh thủy tinh lên, ánh mắt tràn đầy ngoan độc. chồng tao được nữa không!”