Tổng tài cuồng ái: Khảm em vào cơ thể tôi!

Thảo Nhiên
Cập nhật:

Chương 15: Người đàn ông lái mô tô

“Tao cứa nát mặt con hồ ly tinh mày ra xem mày còn quyến rũ chồng tao được nữa không!” Vừa nói Sở Như Ý vừa hung ác cầm mảnh thủy tinh lao về phía Tịnh Thi. Trong lúc hoảng hốt, cô cuống quýt đẩy cô ta ra, lao nhanh ra khỏi phòng. Sở Như Ý bị đẩy bất ngờ nên ngã ngồi ra sau, lòng bàn tay bị mảnh thủy tinh đâm vào, cô ta lập tức hét lên, ánh mắt càng trở nên hung ác. Cô ta đứng dậy, chạy đuổi theo Tịnh Thi Tịnh Thi chân trần chạy ra xuống lầu, nghe tiếng kêu, mấy người giúp việc lấp ló đầu ra xem. Thấy hai người phụ nữ đuổi nhau, tay ai cũng chảy đầy máu thì bọn họ lập tức xì xầm bàn tán. “Kia chẳng phải thiếu phu nhân sao?” “Còn cô gái kia là ai?” “Tình nhân của thiếu gia à? Sao lại mặc áo của cậu ấy?” “Nhưng trước giờ thiếu gia có bao giờ có tình nhân gì đó đâu? “Vậy là ai nhỉ?” Những câu hỏi không có lời đáp, bọn họ xì xầm bàn tán, chưa biết phải làm gì. Tịnh Thi chạy xuống bậc thềm, trong lúc vô ý, cô vấp ngã, lập tức ngã nhào xuống đất. Chẳng mấy chốc Sở Như Ý đã đuổi đến, cô ta hai mắt long lên sòng sọc, bàn tay vẫn còn nhỏ máu tong tỏng, đau đến thấu xương. Từ bé đến lớn cô ta là tiểu thư cành vàng lá ngọc luôn được nâng niu, nào có bao giờ bị xước da, chứ đừng nói bị cả mảnh thủy tinh găm vào tay thế này. thích. “Mày chạy đi, có giỏi chạy nữa đi!” Cô ta đứng bên trên, trừng mắt, nghiến răng nói. “Chị, em và Tư Quân thực sự không có gì.” Tịnh Thi cố gắng giải “Tư Quân? Mày dám gọi thân mật như thế một lần nữa, có tin tao bẻ răng mày không?” Vừa nói cô ta vừa vung tay trái, bàn tay không bị thương, tát thẳng xuống mặt Tịnh Thi. Nhưng cô ta vốn thuận tay phải, đánh bằng tay khác thực sự không đủ để trút giận, Sở Như Ý bèn nhìn quanh, muốn tìm một vật gì đó. Thấy lọ hoa bằng sứ trên bàn, ánh mắt cô ta sáng lên, đi thẳng đến đó. Hai chân Tịnh Thi mềm nhũn, cô chống tay xuống đất, muốn đứng dậy bỏ trốn, nhìn những ánh mắt xung quanh, cô vừa đau đớn vừa nhục nhã. “Rừm... rừm..” Âm thanh chói tai vang lên, một chiếc xe mô tô màu đen từ đâu lao vào, tạo thành một vệt khói mỏng. Người ngồi trên xe chân dài, vóc dáng cao lớn, khoác một chiếc áo da đen. Người này chống chân xuống đất, cởi mũ bảo hiểm rồi đưa tay vuốt tóc. Hành động mạnh mẽ mà lãng tử, đôi mắt hoa đào như cười như không. Khi nhìn thấy Tịnh Thi đang run rẩy đứng bơ vơ giữa bậc thềm thì ánh mắt người đó lóe lên chút ngạc nhiên, môi cong lên nụ cười có phần bỡn cợt. “Ồ, không ngờ lão Chung cũng thích chơi trò mạnh bạo à? Mới sáng sớm đã khiến cô vợ nhỏ vừa cưới xong phải bỏ chạy rồi.” Anh ta thấy Tịnh Thi mặc áo sơ mi của Chung Tư Quân thì hiểu lầm cô là vị hôn thê của anh. Đàm Hoằng Bách nheo nheo mắt, khóe môi cong cong trông rất gợi đòn. Lúc này Sở Như Ý đã vác theo chiếc bình sứ đi ra, thấy có người đàn ông đứng đó, cô ta thoáng giật mình, vội vàng thu lại vẻ hung ác, lên tiếng. “Xin hỏi, anh là...” “Hả? Sao lại có hai cô gái xinh đẹp thế này? Chậc chậc, cô bé, sao tay em chảy nhiều máu thế?” Đàm Hoằng Bách đi lên, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tịnh Thi lên, xuýt xoa. “Tên nhóc đó đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc, sao lại khiến bông hoa xinh đẹp như thế này bị thương nặng vậy? Nhìn xem, chân cũng bị thương rồi.” Vừa nói ánh mắt anh đào của Đàm Hoằng Bách vừa nhìn chằm chằm vào đôi chân dài thẳng tắp lấp ló dưới vạt áo sơ mi đen, trên đùi cô quả thật có mấy vết xước dài, máu vẫn đang chảy ròng ròng. “Thím Lưu, dọn thư phòng giùm tôi...” Là tiếng của Chung Tư Quân, lời còn chưa dứt, không khí lập tức như đông cứng lại khi anh nhìn thấy cảnh Đàm Hoằng Bách đang nắm tay Tịnh Thi, còn nhìn chằm chằm vào đùi cô. Chung Tư Quân lập tức sải bước xuống lầu, ánh mắt lạnh băng, không chút thiện ý. Những người giúp việc vừa còn thò đầu ra xem, giờ lập tức rụt hết lại, cố gắng biến bản thân thành tàng hình. Sở Như Ý nhìn thấy dáng vẻ giận dữ của anh thì cũng luống cuống tay chân, muốn giấu lọ hoa cầm trên tay đi nhưng không biết giấu ở đâu. “Có chuyện gì?” Anh lạnh lùng lên tiếng. “Cô ta làm vỡ đèn bàn, còn đẩy em ngã. Anh xem!” Sở Như Ý lập tức giành nói trước, còn xòe bàn tay cũng đang bị chảy máu của mình ra, đôi mắt lập tức rưng rưng như sắp khóc, bày ra dáng vẻ đáng thương khiến người ta phải đau lòng. Nhưng ánh mắt Chung Tư Quân chiếu thẳng về phía Tịnh Thi, cô cúi đầu, lí nhí. “Cô bé, em đau lắm không? Anh bế em qua kia nhé?”