Tổng tài cuồng ái: Khảm em vào cơ thể tôi!

Thảo Nhiên
Cập nhật:

Chương 16: Thùng dấm nhà ai đổ

Từ giọng nói đến nội dung câu nói của Đàm Hoằng Bách đều vô cùng buồn nôn, nhưng hắn vẫn ra vẻ vô cùng thoải mái, còn diễn ánh mắt thâm tình nữa chứ, điều này càng khiến hàn khí từ người Chung Tư Quân tỏa ra lạnh thấu xương. Không đợi Tịnh Thi lên tiếng, Đàm Hoằng Bách đã cúi người bế bổng cô lên, ung dung đi về phía sô pha. “Buông tôi ra.” Tịnh Thi lên tiếng, cố gắng vùng vẫy, nhưng cô nhận ra nếu mình giãy giụa áo sơ mi sẽ bị kéo lên, sợ sẽ lộ nơi nhạy cảm mất. Cô bèn sợ hãi không vùng vẫy nữa, nhưng vẫn nói. “Bỏ tôi xuống, tôi tự đi được.” “Cô bé, ngoan nào. Để tôi xem em bị thương ở đâu. Chậc... chậc tên nhóc họ Chung kia, cậu đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc chút nào, cô bé xinh đẹp như thế này mã lỡ nhẫn tâm làm bị thương” Đàm Hoằng Bách ngồi xuống sô pha, vẫn giữ cô trong lòng, vừa nói vừa cầm cánh tay cô xem. “Thả tôi ra.” Tịnh Thi cố gắng thoát khỏi tay anh ta. Nhưng khốn nỗi sức cô có một chút, mà cánh tay Đàm Hoằng Bách rắn như đá, ghìm chặt cô lại. “Ngồi im, nếu không mảnh thủy tinh đâm sâu vào thịt, không lấy ra được đâu.” Tịnh Thi ngước nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Chung Tư Quân, cô bất giác co người như con lạc đà trốn vào trong cát. Thấy phản ứng lo sợ của cô, Đàm Hoằng Bách bật cười, vỗ về an ủi. “Lão Chung đối xử với em không tốt thì về với tôi. Cô bé xinh đẹp như em phải được yêu thương mới đúng” “Từ khi nào người của tôi cậu muốn lấy thì lấy vậy hả?” Chung Tư Quân trầm giọng lên tiếng. “Hì hì... tôi đùa vậy thôi.” Đam Hoằng Bách dáng vẻ ngả ngớn, sau đó quay qua gọi. “Người đâu, mang thuốc qua đây” “Bỏ cô ấy xuống” Chung Tư Quân lạnh giọng. “Này, tôi nói cậu nghe, sao cậu không biết thương hoa tiếc ngọc chút nào vậy, người ta vừa vào cửa nhà cậu ngày hôm qua mà ngày hôm nay đã thành ra thế này rồi?” Đàm Hoàng Bách không thèm bận tâm đến câu nói của Chung Tư Quân, dáng vẻ vẫn vô cùng gợi đòn. Người giúp việc nhanh nhẹn mang hòm thuốc nhỏ ra, hắn chậc chậc lưỡi, vén tay áo sơ mi lên. Tay Tịnh Thi nhỏ, nên có thể vén cao ống tay được. Nhìn vết thương dữ tợn trên tay cô, Đàm Hoàng Bách lại càng xuýt xoa. “Đau không? Con gái ấy mà, vẫn là nên biết bảo vệ bản thân, nếu không sẽ để lại sẹo xấu lắm.” “Liên quan gì anh chứ?” Tịnh Thi lầm bầm. “Ồ, hóa ra cũng không ngốc lắm, cũng biết cắn người đó.” Đàm Hoằng Bách cười rộ lên, vô cùng sảng khoái. Sở Như Ý từ nãy đến giờ như người vô hình, cô ta vô cùng tức giận, đảo mắt một chút, rồi lên tiếng. “Phiền chị đi tìm mấy bộ quần áo giúp việc còn mới cho Tịnh Thi, em ấy qua đây không đem theo quần áo.” Người giúp việc được sai bảo thì lập tức cúi đầu, chạy đi. “Anh à, mẹ em đã nói rồi, Tịnh Thi có chút vấn đề, em nghĩ là không hợp làm giúp việc đâu, hay để em đưa con bé về lại Sở gia nhé? Cô ta lấy tiến làm lùi, dù trong lòng vẫn đang ngùn ngụt lửa ghen, nhưng không dám thể hiện trước mặt Chung Tư Quân. Cô ta nghĩ nhân cô hội này đẩy Sở Tịnh Thi về Sở gia, rồi bảo mẹ cô ta nhanh chóng bán Tịnh Thi đi, như vậy vẹn cả đôi đường. “Ồ, vậy mà tôi cứ tưởng cô nhóc này là Chung thiếu phu nhân, hóa ra không phải à?” Đàm Hoàng Bách vừa sát khuẩn vết thương cho Tịnh Thi, vừa nói. Sở Như Ý bắt lấy cơ hội, lập tức tiến lên một bước, vuốt lại mái tóc, mỉm cười nói. “Xin chào anh, tôi là Sở Như Ý, vị hôn thê của Tư Quân.” Đàm Hoằng Bách liếc nhìn, khẽ gật đầu. “Ừm... cậu khéo chọn đấy, cũng rất xinh đẹp.” Nhận được lời khen, Sở Như Ý mới có chút hài lòng, ngẩng đầu, ưỡn ngực, dáng vẻ tràn đầy tự tin. Nhưng Chung Tư Quân không để tâm, ánh mắt vẫn dán chặt vào cánh tay Tịnh Thi “Á!” Sở Như Ý kêu lên khe khẽ, đưa bàn tay bị thương của mình lên, khẽ nức nở. Chung Tư Quân vốn không bận tâm tới cô ta, nhưng nhìn dáng vẻ giương giương tự đắc đáng ghét của Đàm Hoằng Bách và dáng vẻ ngoan ngoãn như mèo con của Sở Tịnh Thi, anh đột nhiên thay đổi thái độ, quay đầu nhìn, giọng nói ấm áp, nhẹ nhàng tràn đầy vẻ quan tâm. “Đau lắm không?” Sở Như Ý giật mình vì được quan tâm như thế, nhưng cô ta rất nhanh nhập vai, nước mắt lưng tròng, khẽ gật đầu. “Đưa thuốc đây” Vậy là một khung cảnh vô cùng quái dị diễn ra. Bên này Đàm Hoằng Bách sát trùng vết thương cho Tịnh Thi, bên kia Chung Tư Quân cũng tỉ mỉ băng bó vết thương cho Sở Như Ý. Đám người giúp việc thấy không ai để ý cũng ló đầu ra xem, dáng vẻ vô cùng hào hứng. “Đỡ đau chưa?” Chung Tư Quân hỏi. “Dạ.” Sở Như Ý e thẹn đáp. Trái tim Tịnh Thi hơi nhói lên, cô cắn chặt môi, cúi đầu. Chỉ thoáng liếc nhìn Đàm Hoằng Bách cũng đoán được tình hình cơ bản, hắn cười sảng khoái. “Được rồi, mau đi thay bộ quần áo sạch sẽ khác đi, rồi tôi đưa em đi ăn sáng” Thấy Đàm Hoằng Bách buông tay, cô lập tức nhảy xuống, chạy về phía người giúp việc vẫn đang bưng mấy bộ quần áo sạch trên thưởng.