Chương 17: Cút!
Chung Tư Quân chỉ hận không móc mắt tên bạn này xuống được. Đàm Hoằng Bách là bạn từ thuở nhỏ của Chung Tư Quân. Nhưng lên đại học hắn theo gia đình sang Úc định cư, mới về nước ba năm nay. Vừa rồi hắn lại có chuyến du lịch Thụy Sĩ một tuần, việc đính hôn gấp gáp, Chung Tư Quân cũng không để tâm lắm, đồng ý cũng là vì ông cụ, vì vậy chẳng thông báo đến ai.
Mãi khi đọc tin tức biết được chuyện, Đàm Hoàng Bách tức giận trách tội anh, rồi hộc tốc bay về nước. Nhưng về đến nơi cũng đã quá nửa đêm, hắn đành ngủ một chút, sáng nay chạy qua thăm, không ngờ vừa đến lại bắt gặp cảnh tượng đặc sắc như vậy.
“Cửa phía trước, không tiễn.” Chung Tư Quân hất cằm.
“Này, cậu cũng phải nể mặt tôi chút chứ, dù sao cũng là bạn bè lâu năm. À, quên chưa chào em dâu, xin tự giới thiệu với em, anh là Đàm Hoằng Bách, là lão đại của.”
Lời còn chưa dứt, một “vật thể lạ” đã bay vèo về phía Đàm Hoằng Bách, may mà hắn nhanh tay lẹ mắt tránh được. “Cút đi.” Anh lạnh lùng đuổi khách lần nữa.
“Dĩ nhiên là cút rồi, tôi đợi cô bé xinh đẹp thôi.” “Người của tôi, ai cho cậu muốn đưa là đưa đi?”
“Ha ha, không phải cô ấy là giúp việc thôi sao, tôi mượn một chút có vấn đề gì đâu. Chẳng lẽ, cậu... có ý gì với cô ấy?”
Chung Tư Quân giận đến tím mặt, nhưng anh không thể thừa
nhận được, chỉ có thể hừ lạnh.
Lúc này Sở Tịnh Thi đã thay xong bộ đồ sạch sẽ khác. Là một bộ quần áo đồng phục của giúp việc Chung gia, trước bụng còn đeo một chiếc tạp dề màu cam. Cô đi ra, hơi cúi đầu.
“Bộ đồ xấu quá, nhưng cô bé vẫn rất xinh.” Đàm Hoằng Bách ngả ngớn cười.
“Tôi đếm đến ba, nếu cậu không mau cút thì đừng trách tôi
khách sáo”
Đàm Hoằng Bách nhìn dáng vẻ hung thần ác sát của anh, cười cười đứng dậy, tiến về phía Tịnh Thi, miệng còn huýt sáo một cái. “Bé con, lần sau lại tới thăm em.”
Nói rồi hắn phóng ra xe, chân dài bước lên mô tô rồi phóng vút lên, để lại vạt khói mỏng nho nhỏ.
Lúc này nét mặt Chung Tư Quân mới hòa hoãn hơn một chút. Sở Như Ý thấy vậy liền chớp cơ hội.
“Anh muốn ăn gì để em đi chuẩn bị ạ?”
“Em đang bị đau, cứ ngồi đó, để người làm làm là được rồi.”
Chung Tư Quân đáp, rồi anh quay qua người giúp việc chừng ngoài
năm mươi, nói. “Dì Lâm, hướng dẫn cô ấy làm việc, sắp xếp cho cô ấy một phòng trống trên lầu ba.”
Dì Lâm “vâng” một tiếng rồi kéo Tịnh Thi lui xuống.
“Cháu chào dì, cháu tên Tịnh Thi ạ.” Tịnh Thi nói.
“Cứ gọi dì là dì Lâm, cháu lên đây, vừa rồi thiếu gia bảo dọn thư phòng, trên lầu ba này có năm phòng, một phòng ngủ của thiếu gia, một thư phòng, còn ba phong trống”
Người làm vốn dĩ phải ở khu vực dành riêng cho giúp việc, dù cho có phòng trống cũng không được phép ở. Vậy mà thiếu gia lại bảo sắp xếp cho cô giúp việc mới này một phòng trên lầu ba, lại còn gần phòng của mình, dù dùng ngón chân nghĩ cũng hiểu dụng ý.
Dì Lâm trông nom, chăm bẵm Chung Tư Quân từ khi anh còn nhỏ, rất hiểu tính cách của anh. Dì cũng biết đêm qua Sở Như Ý bị bỏ lại một mình một phòng ở lầu hai. Lại xuất hiện thêm cô gái xinh đẹp này. Mặc dù không hiểu mớ bòng bong này cho lắm, nhưng dì cũng hiểu chuyện này tương lai còn nhiều rắc rối lắm đây.
“Dì ơi, cho cháu ở phòng cuối cùng kia được không?”
Tịnh Thi chỉ tay về phía cuối hành lang, cô không muốn ở sát phòng Chung Tư Quân. “Hoặc có phòng nào ở chỗ khác không? Cháu không muốn ở đây lắm.” Nghĩ đến tình cảnh tối qua và cả sáng nay, cô thấy hơi sờ sợ.
“Thiếu gia đã dặn dò như vậy rồi, dì cũng không dám trái lời đâu.
Tịnh Thi gật đầu, đi theo dì Lâm. Dì Lâm dẫn cô vào căn phòng
cuối cùng. Căn phòng được bài trí màu nâu xám, gần giống phòng của Chung Tư Quân. Mặc dù không có người ở nhưng được dọn dẹp thường xuyên nên phòng ốc đều rất sạch sẽ.
“Từ giờ cháu ở đây. Còn bây giờ dì dẫn qua dọn thư phòng, sau này nhiệm vụ của cháu là dọn dẹp lầu ba này, biết chưa?” Mặc dù Chung Tư Quân không nói, nhưng dì Lâm quá hiểu tâm ý của anh, vì vậy bèn chủ động sắp xếp công việc cho Tịnh Thi
"Dạ."
Nhưng dì không nói gì, chỉ lặng lẽ dọn dẹp. Tịnh Thi thấy vậy cũng làm theo, tay cô rất đau, bụng thì đói, nhưng vẫn cố gắng sắp xếp đống giấy tờ, sách vở lại cho gọn gàng.