Chương 18: Cô ta chẳng qua chỉ là người hầu của tôi mà thôi!
“Á!” Tịnh Thi kêu lên khe khẽ. Cô bóp chặt ngón tay bị mảnh sứ cứa đứt, một dòng máu nhỏ chảy ra.
Dì Lâm nghe thấy tiếng kêu thì đi đến bên cạnh, Tịnh Thi vội vàng nói:
“Xin lỗi dì, cháu dọn ngay đây ạ!”
“Thôi, cháu về phòng dọn dẹp phòng đi, ở đây để dì làm cho.
“Như thế sao được ạ?”
Dì Lâm hiền lành xua tay, “Có một chút này, dì dọn loáng cái là xong, tay cháu đang bị thương, cứ nghỉ ngơi một hôm đi.”
“Dạ, cảm ơn dì.” Tịnh Thi cúi người cảm ơn rồi trở về phòng.
Qua thực vết thương do Sở Như Ý gây ra mặc dù đã được băng bó cẩn thận nhưng vẫn rất đau, cô ôm tay, băng lại vết rách vừa rồi, sau đó ngồi nhìn căn phòng này.
Cuộc sống quả giống một trò đùa, đến bây giờ cô cũng không biết số phận sẽ xoay vần đến đâu nữa.
Tại quán bar lớn nhất thành phố, trong phòng VIP.
Chung Tư Quân rót từng cốc rượu, anh nhìn màu rượu vàng sẫm trong chiếc cốc thủy tinh vuông trong suốt, ánh mắt sâu thẳm không thấy đáy. Trên bàn lăn lóc mấy vỏ chai.
Cánh cửa phòng bao đột nhiên bật mở, một vóc dáng cao lớn bước vào.
Chung Tư Quân không buồn nâng mí mắt nhìn, vẫn lặng lẽ uống rượu của mình.
Người vừa đến nhếch đôi môi nở nụ cười trào phúng.
“Biết ngay cậu trốn ở đây mà. Chậc... chậc... không ngờ Chung thiếu oai phong cũng có lúc như thế này”
Chung Tư Quân cong môi giễu cợt.
“Đó là do hiểu biết của cậu quá nông cạn mà thôi.”
Đàm Hoằng Bách về nước mới ba năm nay, hoàn toàn không biết giai đoạn tăm tối nhất của Chung Tư Quân. Suốt hơn một năm ròng anh từng vùi mình trong rượu thuốc, ngã xuống hố sâu muôn trượng, tưởng chừng không vực dậy nổi.
Nhưng rồi bằng ý chí mạnh mẽ, anh đã xếp tất cả những tổn thương ấy vào một góc, sống lạnh lùng, lý trí đến mức tàn nhẫn. Nhưng chính anh cũng không ngờ, khi anh tưởng chừng bản thân đã không còn biết đau là gì nữa, người làm anh đau nhất lại trở
về.
Cô đột ngột xuất hiện, xé toạc bức màn mỏng manh anh che
giấu thương tổn của mình, khiến vết thương đó một lần nữa rướm máu.
Anh yêu cô.
Nhưng anh càng hận cô hơn.
Sở Tịnh Thi – ba chữ khiến anh đau thấu tâm can.
Những ngón tay thon dài siết chặt chiếc cốc thủy tinh. Đàm Hoằng Bách ngồi xuống đối diện anh, tự rót cho mình một cốc rượu, ngả người ra sau ghế, vẻ mặt vô cùng thoải mái.
“Thế nào, tôi cứ tưởng cậu là loại đàn ông cấm dục, không ngờ đúng là thú vị, lúc cần lại biến thành quỷ phong lưu à?”
Đàm Hoằng Bách hoàn toàn không biết chuyện giữa Chung Tư Quân và Sở Tịnh Thi, khi hắn ra nước ngoài cùng gia đình thì Chung Tư Quân chưa quen cô, khi hắn trở về nước thì Chung Tư Quân đã quyết định chôn chặt mối tình đó rồi, vì vậy Đàm Hoằng Bách cho rằng Chung Tư Quân bây giờ là quỷ phong lưu, vừa cưới vợ vừa trắng trợn đem tình nhân về nhà.
“Cậu đó, chưa có kinh nghiệm phong lưu mà. Nếu muốn cũng nên tách hai người họ ra. Mua cho tiểu tình nhân xinh đẹp của cậu một căn nhà, cậu muốn đến đâu thì đến, như vậy chẳng phải sẽ yên ấm hơn sao?”
“Cậu nói linh tinh gì vậy?” Chung Tư Quân nhàn nhạt đáp.
“Còn giả vờ?” Đàm Hoằng Bách khinh bỉ nói, “Người mù cũng nhận ra cậu thích cô bé xinh đẹp kia, lúc mới đến tôi còn tưởng đó là
em dâu đấy.”
Chẳng lẽ thái độ của anh lộ liễu đến vậy sao? Chung Tư Quân nhếch nhẹ khóe môi, nhưng bây giờ anh đâu còn thích cô. Từ đó quá xa xỉ. Anh hận cô! Đúng, anh rất hận cô! Anh giữ cô lại bên mình vì muốn giày vò cô, trả thù cô mà thôi.
“Tôi thích cô ta? Con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi thích cô ta? Cô ta chẳng qua chỉ là người hầu của tôi mà thôi!”
Chung Tư Quân giận dữ uống cạn cốc rượu, sau đó rót đầy cốc khác. Đàm Hoằng Bách im lặng nhìn, ngán ngẩm lắc đầu nhìn anh uống hết cốc này đến cốc khác.
Mặc dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng Đàm Hoằng Bách chẳng lẽ không biết tâm tư bạn mình hay sao? Huống hồ tên ngốc này không phải kẻ lão làng tình trường gì cho cam, trên thương trường lão luyện bao nhiêu thì trong tình trường ngốc nghếch bấy nhiêu.
Đến quá nửa đêm, Chung Tư Quân đã say mềm, Đàm Hoằng Bách dìu anh ra xe, chở về biệt thự.
“Này, cậu nói thật đi, rốt cuộc chuyện là thế nào hả?” Đàm Hoằng Bách muốn nhân cơ hội anh say mà mọi thông tin.
Nhưng hắn đã đánh giá quá thấp Chung Tư Quân rồi. Là người làm ăn không tránh khỏi những cuộc giao thiệp trên bàn rượu, vì vậy khi say mềm Chung Tư Quân cũng chỉ im lặng dựa người vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần, hỏi gì cũng không nói.
“Đáng ghét, được, cậu muốn giấu chứ gì? Thế thì tôi phải mọi bằng được cái đuôi của cậu, xem rốt cuộc cậu giấu được bao lâu”
Đàm Hoằng Bách cười cười, đánh tay lái rẽ vào biệt thự.
Nghe tiếng xe trở về, dì Lâm và Sở Như Ý lập tức chạy ra tận cửa đón.
Sở Như Ý đỡ lấy một bên vai Chung Tư Quân, nhẹ nhàng nói với
Đàm Hoằng Bách.
“Cảm ơn anh đã đưa anh ấy về, phiền anh quá!”
Đàm Hoằng Bách gật đầu chào Sở Như Ý và dì Lâm rồi lái xe ra về.
mừng thầm...