Chương 19: Say rượu làm càn (1)
Sở Như Ý vừa dìu vừa đỡ anh lên lầu hai, trong lòng khấp khởi mừng thầm. Cô ta không ngờ cô hội lại đến nhanh như thế.
Vốn cô ta còn định tìm thời cơ thích hợp khiến hai người phát sinh chuyện đó, nếu may mắn có thai, vậy thì dù anh có lạnh nhạt cô ta cũng không cần lo sợ nữa, có thể chắc chắn trở thành thiếu phu nhân Chung gia rồi.
Nhìn Chung Tư Quân say mềm không biết trời trăng gì, Sở Như Ý
trong lòng vui như hoa nở, lập tức dìu anh về phòng mình.
Vừa đóng cửa, cô ta gấp đến không thể chờ nổi, vội vội vàng vàng cởi áo cho Chung Tư Quân.
Anh say mềm, nằm vật trên giường, chật vật lắm cô ta mới cởi được áo khoác của anh ra.
Nhìn khuôn mặt anh tuấn, sống mũi cao thẳng tắp, xương quai hàm mạnh mẽ, cương nghị, hàng lông mi dài cong vút, đường nét vô
cùng hài hòa, Sở Như Ý cảm thấy đáy lòng nóng ran.
Cô ta trèo lên giường, ngồi xuống bên cạnh anh, đưa tay cởi từng nút áo sơ mi trắng.
Từng nút áo được cởi, lộ ra cơ ngực săn chắc, đẹp đến mê người. Cổ họng Sở Như Ý khô khốc, cô ta gả cho Chung Tư Quân vì tài sản, nhưng cô ta không ngờ ngoài tiền, người đàn ông này còn vô cùng đẹp trai, nhất là khi say nằm im trên giường, mặc cô ta làm gì thì làm như này.
Khóe môi cong lên, cô ta cuối cùng cũng chiếm được người đàn ông này rồi!
“Cốc... Cốc... CỐC...
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên khiến Sở Như Ý giật nảy mình, gắt nhẹ.
"Ai?"
“Thiếu phu nhân, tôi mang trà giải rượu lên cho thiếu gia.” Phía ngoài cửa là giọng dì Lâm.
Sở Như Ý cau mày, cô ta gắt lên.
“Không cần, anh ấy ngủ rồi, dì mang xuống đi.”
“Thiếu phu nhân, tôi chăm sóc thiếu gia từ nhỏ nên hiểu thói quen của cậu ấy. Mỗi lần uống say cậu ấy đều phải uống trà giải rượu mới khỏe lên được, nếu không sẽ bị nôn rất nhiều, ngày mai cũng rất mệt”
Dường như vì cuộc đối thoại của dì Lâm và Sở Như Ý mà Chung Tư Quân hơi tỉnh, anh thoáng chau mày, cố nâng tay lên nhưng nâng được nửa chừng lại rơi xuống.
Sở Như Ý sợ dì Lâm cứ nhì nhèo mãi sẽ khiến anh tỉnh mất, cô ta bực bội đi ra mở cửa, gằn giọng.
nữa.”
tay.
“Anh ấy là chồng tôi, tôi tự biết chăm sóc, dì mau đi đi, đừng nói
“Nhưng mà...” dì Lâm chần chừ, vẫn giữ cốc trà nóng trong
Sở Như Ý mất hết kiên nhẫn, nghiến răng rít lên khe khẽ. “Tôi nói dì có nghe không?”
Thấy sắc mặt thiếu phu nhân như muốn ăn tươi nuốt sống mình, dì Lâm khẽ thở dài, đưa cốc trà về phía Sở Như Ý.
..."
“Vậy thiếu phu nhân cho thiếu gia uống đi, nếu không cậu ấy sẽ
Chưa đợi dì Lâm nói xong, Sở Như Ý đã giằng lấy cốc trà, nói bằng giọng bực tức, “Biết rồi, dì mau đi đi”
Nói rồi cô ta đóng sầm cửa lại, cầm cốc trà quay vào phòng. Cô ta đang nóng vội muốn chết, vậy mà cứ bị bà già này quấy rầy. Vốn Sở Như Ý muốn xây dựng hình tượng tiểu thư đài các, nhẹ nhàng, hiểu chuyện. Nhưng bây giờ thời cơ từ trên trời rơi xuống, miếng bánh ngay trước mặt, cô ta đã bóc vỏ rồi, chỉ chờ thưởng thức thôi, vậy mà còn bị bà già này làm phiền, khiến cô ta không giữ nổi hình tượng nữa, chỉ có thể mau mau đuổi dì Lâm đi càng nhanh càng tốt.
Đặt cốc trà xuống bàn, cô ta vui vẻ ngẩng đầu, chân bước về phía giường, nhưng vừa ngẩng đầu nhìn, nụ cười trên khóe môi cô ta lập tức đông cứng lại khi nhìn thấy Chung Tư Quân đã ngồi dậy trên
giường. Khuôn mặt anh tràn đầy mỏi mệt, nhưng đôi mắt hữu thần, không còn dáng vẻ mê man không biết gì như vừa nãy.
Sở Như Ý rủa thầm dì Lâm, cô ta tươi cười cầm cốc trà giải rượu lên, đi về phía Chung Tư Quân.
“Anh mệt không, em pha trà giải rượu cho anh đây, anh uống một chút nhé!”
Anh không nói gì, để Sở Như Ý bón cho mình từng chút trà giải rượu. Cả cơ thể anh nặng trĩu, lúc nào cũng muốn ngã xuống.
Cô gái bên cạnh niềm nở tươi cười, ngọt ngào như kẹo cố dán sát khuôn ngực đầy đặn lên tay Chung Tư Quân.
“Anh thấy nóng không? Em cởi áo giúp anh nhé!”
Vừa nói cô ta vừa đặt cốc trà qua bên, nhanh tay cởi nốt chiếc áo sơ mi trắng trên người anh xuống.
Sở Như Ý nũng nịu gọi, dán sát người vào lòng Chung Tư Quân, bàn tay đưa lên, vuốt ve da thịt anh. Đôi môi tô son đỏ của cô ta hôn lên gương mặt đẹp như tạc của anh, bàn tay vuốt ve cơ bụng săn chắc, rồi lần xuống, cởi thắt lưng Chung Tư Quân ra...