Tổng tài cuồng ái: Khảm em vào cơ thể tôi!

Thảo Nhiên
Cập nhật:

Chương 20: Hồn đến điên đảo đất trời

Cả người Sở Như Ý nóng rực, dán sát vào người Chung Tư Quân, hận không thể lập tức hòa làm một với anh. Đây quả thực là cơ hội ngàn năm có một mà! Chết tiệt! Không hiểu sao cái thắt lưng này lại khó cởi như vậy, Sở Như Ý loay hoay một lúc không mở ra được, bèn cúi đầu, hai tay cố gắng giằng ra, nhưng càng giằng càng chặt thì phải. “Ấn cái nút nhỏ cạnh sườn, rồi kéo nhẹ ra.” Một giọng nói trầm trầm hướng dẫn. Sở Như Ý lập tức làm theo, quả nhiên thắt lưng mở ra. Nhưng cô ta lập tức sững người, chầm chậm ngẩng đầu, thấy ánh mắt đen lạnh lùng không thấy đáy của Chung Tư Quân. Cả người Sở Như Ý lập tức không rét mà run. “Anh... anh...” Cô ta như kẻ trộm bị bắt tại trận, run rẩy không nói nên lời. Chung Tư Quân ánh mắt thoáng mơ hồ, anh ngồi thẳng người, cởi dây lưng ra. Nhìn hành động gọn gàng, dứt khoát của anh, trái tim Sở Như Ý đập bình bịch, căng thẳng đến mức hai lòng bàn tay toát đầy mồ hôi, cô ta nín thở chờ đợi. Nhưng... thứ cô ta chờ đợi được lại không giống như cô ta tưởng tượng. Chung Tư Quân vậy mà lại đứng lên... đi thẳng ra ngoài. Sở Như Ý tròn mắt kinh ngạc, đến tận khi anh đưa tay mở cửa phòng cô ta mới định thần lại được, vội vàng chạy theo níu kéo. “Anh định đi đâu thế? Anh đang say, cẩn thận kẻo trúng gió.” Đây là cơ hội hiếm có để vững vàng đứng được trong Chung gia, cô ta đâu thể bỏ qua như thế được. “Để em lau người cho anh thoải mái nhé!” Sở Như Ý gấp đến mức chạy theo suýt chút nữa vấp ngã sấp mặt nhưng vẫn cố dịu dàng ra vẻ quan tâm. Nhưng đáp lại cô ta chỉ là ánh mắt lạnh thấu xương của Chung Tư Quân. Không một lời nói, nhưng chỉ ánh mắt đó đủ khiến Sở Như Ý run rẩy, không dám níu tay níu chân gì nữa. “Đừng làm phiền tôi, ngủ đi.” Cánh cửa đã đóng sầm trước mũi cô ta, phía bên ngoài cánh cửa vọng lại câu nói của Chung Tư Quân trước khi rời đi. Sở Như Ý nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, tức đến độ giơ chân đá cửa một cái. "Á!" Cô ta kêu lên đau đớn, ôm lấy bàn chân đỏ bừng lên. Tại sao người đang say mềm lại đột nhiên tỉnh táo như vậy? Cô ta tức đến nghiến răng, ôm chân nhảy vào giường, ngồi phịch xuống. Nhìn áo sơ mi và dây lưng của anh còn vứt bừa bộn trên giường, mùi hương đàn ông còn quẩn quanh đâu đây, cả cơ thể Sở Như Ý lập tức nóng bừng. Nằm xuống giường, ôm chiếc áo sơ mi mềm mại vào người, cô ta lăn qua lộn lại, chỉ có thể tự an ủi mình, vừa hận người đàn ông cưới cô ta vào cửa nhưng không thèm chạm vào cô ta. Cả người cô ta nóng bừng như hòn than, nhưng âm thanh rên rỉ nho nhỏ dần vang lên trong căn phòng trống trải. Chung Tư Quân đi thẳng lên lầu, bước chân anh dần loạng choạng, thực ra hơi rượu vẫn rất nồng, chỉ là vừa rồi đột nhiên anh tỉnh lại, thấy Sở Như Ý đang làm loạn trên người mình thì tức giận tới mức tỉnh cả rượu. Nhưng bây giờ đầu óc lại bắt đầu nặng nề, đầu nặng chân nhẹ, anh phải vịn tay vào tường để đi. Mọi thứ mơ mơ hồ hồ, Chung Tư Quân cố đi về phía cửa phòng mình, mơ màng mở cửa ra. Tịnh Thi đang bôi vết thương trên cánh tay do đèn bàn đập vào, cô ở trong phòng một mình, chỉ mặc mỗi áo lót, đột nhiên cửa phòng bật mở khiến cô giật nảy người, suýt chút nữa hét lên. Khi nhìn thấy người đang lảo đảo đi vào, cô sững sờ, kinh ngạc đến mức đờ người tại chỗ. Rất nhanh sau đó cô phản ứng lại, vội vàng vơ chiếc áo để bên cạnh mặc lên, nhưng cuống quá nên gài nút mãi không xong. Chung Tư Quân lảo đảo đi đến bên giường, nằm phịch xuống. “Anh... làm gì vậy? Đây là phòng tôi.” Cô khẽ lay lay vai anh. Lúc này Tịnh Thi mới phát hiện mùi rượu nồng nặc trên người anh. Cô chau mày, nhăn mũi, xua xua tay. “Sao uống nhiều thế?” Nhưng cũng lúc này cô mới để ý, Chung Tư Quân chỉ mặc quần tây, không thấy áo đâu. Đây là chuyện gì vậy? Xoa xoa trán, cuối cùng Tịnh Thi chỉ có thể thở dài, vỗ vỗ vào má anh. “Này! Tỉnh lại đi, đây là phòng tôi, phòng anh bên kia cơ, mau về phòng đi.” Cô đứng thẳng người, kéo tay anh dậy, nhưng anh nặng như đá tảng, còn cô một tay lại đang bị thương, hầu như không khiến anh nhúc nhích nổi. Tịnh Thi thở hổn hển, hai má ửng hồng vì mệt. “Mau dậy đi, nếu không tôi đá anh xuống đất đó!” "Am!" Giây tiếp theo, Tịnh Thi chỉ thấy trời đất quay cuồng, cả người bị kéo ngã nhào vào một lồng ngực ấm nóng, vững chãi, rắn chắc. Cô còn chưa kịp phản ứng lại, một đôi môi mềm mại, nóng rực đã áp đến môi cô, hôn triền miên không dứt. Nụ hôn khắc khoải như muốn ghi tạc một đời một kiếp. Tịnh Thi tròn mắt kinh ngạc, muốn đẩy anh ra, nhưng sức cô quá bé nhỏ. siết chặt cô trong lồng ngực, hôn đến điên đảo đất trời.