Tổng Tài Lạnh Lùng Sủng Vợ Vô Đối

Lan Anh (Chocolate)
Cập nhật:

Chương 103: Giám đốc Hạ

 

Câu nói kia như một nhát dao đâm thẳng vào tim của Khánh San, cô cúi đầu không nói lời nào, gương mặt cúi thấp không thể nhìn rõ biểu cảm. Quỷ Thất nghe lời kia cũng tức giận, tính cách của Dương Lộ Khiết chính là như vậy, bà ấy rất nóng tính nhưng chưa bao giờ càn dở mắng chửi người khác chắc chắn có kẻ đằng sau giật dây. “Mẹ, người đừng nói lời khó nghe như vậy, chúng con kết hôn có pháp luật chứng nhận. Hơn hết con và Ninh Ninh không có quan hệ gì!” “Nếu người còn nói những lời như vậy con cũng không ngại trở mặt, người trước giờ chưa quan tâm con sao giờ con kết hôn với ai người lại quản? ” Quỷ Thất khó chịu trong lòng, nói dứt câu liền đem Khánh San lên phòng. Dương Lộ Khiết bị nói cho cứng họng, Quỷ Thất tuy từ trước đến nay có lạnh nhạt với bà, không hay nói chuyện nhưng bà biết trong lòng Phong Quỷ Thất luôn có bà, vẫn luôn âm thầm quan tâm nên nay mới dám lớn tiếng Dương Lộ Khiết thật không ngờ đứa con kiệm lời lạnh lùng với mọi thứ lại bênh vực một cô gái xa lạ, còn không ngại trở mặt với bà. hạ. “A!” Lộ Khiết bị chọc tức không có chỗ xả nên liền bị cơn đau đầu hành Trên phòng trên Phong Quỷ Thất sau khi treo áo khoác lên móc áo liền quay lại nhìn Khánh San, anh biết tâm trạng cô không tốt là vì anh mà Khánh San mới phải chịu ủy khuất. Quỷ Thất kéo lỏng cà vạt, bước đến gần Khánh San đang ngồi trên giường, anh khẽ cúi người xuống hôn nhẹ lên trán cô. “Mẹ anh có hơi xấu tính, bà ấy không giỏi ăn nói nên lời nói có chút quá đáng...San San đừng để trong lòng!” Không giỏi ăn nói mà có thể mắng chửi ghê gớm như vậy sao, Khánh San mới không tin lời anh nói. Nhưng cô cũng biết Quỷ Thất phải đứng ở giữa cũng rất khó xử, hơn hết nãy anh còn bảo vệ cô nên Khánh San tâm tình cũng hoàn hoãn. “Ừ!” Khánh San ừ nhẹ một tiếng cũng khẽ gật đầu. Quỷ Thất thấy Khánh San bỏ qua lần này, tâm tình cũng anh cũng nhẹ đi, hai người cũng không nhắc lại chuyện vừa rồi nữa. Quỷ Thất ân cần pha Allnovel nước tắm cho Khánh San, hai người tắm xong tâm tình cũng tốt hơn, hôm nay cũng nhiều việc nên vừa lên giường liền chìm vào giấc ngủ. Ngày hôm sau Khánh San đếm công ty như thường lệ, nhưng đến tầm gần trưa giám đốc Hạ liền ghé ngang đến thăm cô. Hai người cũng hẹn nhau ăn trưa, hoàn huyện một hồi ông lại nhắc về chủ đề kia. “Khánh San, con đã suy nghĩ về lời ta nói lần trước chưa!” Giám đốc Hạ hỏi, giọng nói có chút mong chờ. Lời đề nghị lần trước giám đốc Hạ nói ra có chút đột ngột, ông muốn nhận cô là con nuôi, chuyện này Khánh San không dám tự quyết định nên cũng nói qua với Tĩnh Hy, bà không có ý kiến, luôn ủng hộ con gái. Nhưng giám đốc Hạ chính là ba của Hạ Cúc Tử, Khánh San nói thật cũng rất yêu thương giám đốc Hạ, ông không những giúp cô từ những ngày mới vào công ty, hướng dẫn tận tình, luôn bảo vệ yêu thương cô, thật sự coi Khánh San là con gái. Hôm nay ông lại nhắc lại lần nữa thì chắc chắn rất quyết tâm, lời nói kia không phải xã giao mà là thật tâm, Khánh San cũng từng hỏi Cúc Tử qua, anh cũng rất tán thành, anh vốn coi Khánh San là em gái từ lâu. Còn với Phong Quỷ Thất, hồi đầu anh cũng không định chấp nhận nhưng nghe nói Cúc Tử là con của giám đốc Hạ liền thay đổi suy nghĩ. “Gia tộc Hạ gia cũng không nhỏ, cũng có tiếng tăm trong giới, phần tình cảm không cần nói tới nữa, nếu em mong muốn như nào anh liền nghe theo em!" “Hơn hết có gia thế chống lưng, vợ anh sau này cũng không dễ bị người ta ức hiếp, bắt nạt!” “Nhưng không có cũng không sao, có anh ở đây, anh bảo vệ em!” Quỷ Thất nói xong câu trên liền chèn thêm câu này như sợ Khánh San bỏ rơi anh vậy. Đó là những lời Quỷ Thất nói, Khánh San nghe xong có chút không đồng tình, cô cũng không phải vì người ta có quyền có thể mới muốn trèo cao... thật không ngờ Quỷ Thất lại tính toán rõ ràng như vậy! “Thật lợi hại!” Khánh San thầm nghĩ, cũng không phản bác nhưng lại nghĩ về những lần Quỷ Thất gặp Cúc Tử lại như đối địch muốn nhào vô cắn xé đối phương Khánh San lại không nhịn được trêu chọc. “Thật vậy a, vậy thật sự làm con nuôi không phải sẽ thường xuyên tới nhà giám đốc Hạ chơi sao, sẽ gặp được Cúc Tử nhiều hơn?” Khánh San như thể vu vơ nói. Quỷ Thất nghe lời kia liền tức tốc nói: “Dù em gặp được nhiều như thế nào, dù sao cũng là con nuôi lại không thể...!” Anh nói tới đây liền im bặt, Khánh San vậy mà khích anh. Khánh San nghĩ lại kí ức kia mà thầm cười, qua về hiện tại giám đốc Hạ lại lần nữa nhắc tới Khánh San cũng nói lại nhưng tâm tư của Tĩnh Hy, hai người nói chuyện vui vẻ hoàn thuận. Khánh San cũng không từ chối lời đề nghị kia nữa, giám đốc Hạ nghe xong liền cao hứng hẹn ngày gặp mặt Tĩnh Hy, ý muốn còn nhiều chuyện phải sắp xếp không để Khánh San chịu thiệt. Nhìn thái độ của giám đốc Hạ cao hứng như vậy Khánh San rất ấm lòng, niềm hạnh phúc khó tả cô không nhịn được nhớ về hình dáng cha mình, đôi mắt thoáng cay cay nhưng sau đó liền trở về bình thường. Khánh San không muốn không khí mất vui, càng không muốn lộ ra phần yếu đuối. nhiều. Khánh San không biết lời đồng ý hôm nay sau này lại giúp đỡ cô rất Ở phía bên khác Gia Kỳ giai đoạn này thật chật vật, cô vẫn không tin mẹ mình không những bị phanh phui những chuyện xấu, hơn hết còn bị nhốt vào viện tâm thần. Không phải bà ấy nói rằng chỉ cần giải quyết Khánh San mọi chuyện ổn thỏa là sẽ tốt đẹp lên sao? Gia Kỳ không tin nên lần mò vào bệnh viện tâm thần đó, năm lần bảy lượt bị đuổi đi, quản rất nghiêm ngặt nhưng nhờ có Cảm Tú đút lót nên tạm thời qua ải. “Cô có năm phút.thật không hiểu nổi một kẻ điên loạn thật sự có thể nói chuyện được sao?” Người dẫn đường cho Gia Kỳ lên tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn Gia Kỳ. “Nhắc nhở cô một câu cẩn thật một chút không lại để bản thân bị thương!” Nói xong câu kia người đó liền rời đi. Khi Gia Kỳ đến nơi có hai người đưa Thẩm Uyển Đình ra, hơn hết tuy có một lỗ nhỏ vừa đủ cho một cánh tay chui qua còn lại bị ngăn cách bởi tấm kính dày, Gia Kỳ nghĩ lại lời người kia chắc chỉ muốn hù dọa cô thôi. “Mẹ, mẹ!” Gia Kỳ nhìn bộ dạng đầu xù tóc rối của bà nhưng đâu đó trong nội tẩm Gia Kỳ vẫn len lói bà chỉ là vờ giả điên thôi. Thẩm Uyển Đình vừa gặp Gia Kỳ liền òa khóc, rất kích động: “A...a...” Uyển Đình gào thét. Gia Kỳ vừa thấy bà mở miệng liền trấn động, miệng bà...vậy mà không có lưỡi. Cô còn sốc hơn khi Thẩm Uyển Đình đến gần trên người bà vết sẹo chẳng chịt,nhất là gương mặt đã không ra dáng con người, một bên mắt còn băng lại. “Á!” Một tiếng hét vang vọng cả bệnh viện.