Tổng Tài Lạnh Lùng Sủng Vợ Vô Đối

Lan Anh (Chocolate)
Cập nhật:

Chương 104: Rướm máu

 

Gia Kỳ bị Uyển Đình nắm được tóc, giật một cái đã kéo được cô áp sát tấm kính, một tiếng rầm khi cơ thể va chạm mạnh vang lên. Gia Kỳ đau đến không mở được mắt, tiếng hét như xé ruột xé gan nhưng không một ai đến giúp đỡ. Rõ ràng những người đứng đó không những vậy còn có tận hai người, còn là rất trẻ sức mạnh sao có thể thua kém một bà già gầy trơ xương trước mặt chứ, rõ ràng cố tình buông tay. Gia Kỳ bị kéo đến muốn đi luôn một mảng da đầu, cô sợ hãi bắt đầu năn nỉ.

 

“Mẹ, mẹ là con đây người buông con ra đi!” Gia Kỳ van xin, thân thể cũng nghiêng áp sát mặt Thẩm Uyển Đình, cô lại càng sợ hơn. Thẩm Uyển Đình dường như không nghe, bà ta đập mạnh tay vào tấm kính, vết thương trên tay vừa kép được miệng liền mở bung ra, máu văng trên tấm kính. “Á! Đừng mà...đừng mà, con sai rồi, con sai rồi!” Gia Kỳ thật sự rất sợ mẹ của mình, những trận đòn roi khiến cô ám ảnh. Gia Kỳ chấp hai tay không ngừng xoa vào nhau, nước mắt cũng lã chã rơi, cô van nài mẹ mình buông tay. “Cầu xin mấy người... cầu xin... hay kéo bà ấy ra đi!” Gia Kỳ ánh mắt sợ hãi tìm kiếm sự giúp đỡ. Hai người qua một lúc vẫn đứng im, tiếng hét của Gia Kỳ thì ngày càng lớn, qua một lúc hai người mới chịu tiến lên kéo Uyển Đình ra. Lúc tách ra trên tay Thẩm Uyển Đình còn lưu lại một nắm tóc, Gia Kỳ thì sợ đến ngồi sụp xuống mặt đất. Trên tấm kính chính là hàng chữ máu mà Thẩm Uyển Đình điên khùng viết ra. Đại khái cũng nhìn không thấy rõ ràng chữ được chưa mất tại máu và viết rất nguệch ngoạc, đại khái chính là Hàn Minh trở lại hằng đêm đòi mạng bà! Có lẽ những lời trước kia Khánh San nói khiến Thẩm Uyển Đình thật sự khiếp sợ, nói đúng hơn là do làm việc ác lên chột dạ. Người đưa cô vào đây cũng đã đứng trước mặt cô, phong bì đựng tiền mà Gia Kỳ khổ sở đi van xin người khác hiện tại lại ném trên mặt đất, trả lại cho cô. “Hết giờ rồi nhỉ?” Người kia giọng điệu lạnh nhạt ra hiệu. Gia Kỳ cầm phong bì trên mặt đất thầm hiểu ra, vốn năm lần bảy lượt lần trước đây không cho cô vô chính là không thể vô, là vì Gia Kỳ cố chấp còn đút lót, người phía sau cảm thấy phiền nên mới cố tình đưa cô vào đây. Rõ ràng là muốn chỉnh Gia Kỳ một trận, hơn hết là cảnh cáo cô nếu còn không biết thân phận thì cô một ngày cũng giống mẹ mình. Gia Kỳ khó khăn đứng lên, cô ôm phong bì trong người, một bên tay thì ôm đầu mình, có chút ẩm ướt có lẽ đã rướm máu. Gia Kỳ thật sự sợ rồi, bước chân cũng nhanh chóng, rất muốn thoát khỏi đây thật nhanh... Phía bên kia Quỷ Thất nghe cấp dưới báo lại tình hình, mặt không lộ ra chút biểu cảm chỉ khẽ gật đầu. “Mong cô ta thật sự giác ngộ!” Quỷ Thất thầm nghĩ. Khánh San hôm nay vẫn như mọi khi về thăm tình hình Tĩnh Hy, trong khu vườn nay còn nuôi hai con chó săn nhỏ, giống chó thuộc ngao tây tạng. Lần trước chính là nhà Vân Dương có chó mới đẻ, biết Khánh San rất thích nên mới vội lấy lòng chị dâu. Chó vừa cứng cáp anh liền mang sang tặng, Khánh San cũng lo Tĩnh Hy ở trong nhà trống trãi, tuy bà có rất nhiều bạn bè nhưng có mấy con chó coi nhà vẫn yên tâm hơn. “San San mau lại đây!” Tĩnh Hy kéo Khánh San ngồi trên ghế dựa sát vào bản thân. Bà lôi ra hộp trang sức kia, chính là cái hộp tinh tế mà đợt trước đào ra trong vách tường, chiếc hộp bị đâm nhưng không bị lủng, đồ bên trong vẫn được giữ gìn tốt. Cũng là nhờ Quỷ Thất quen biết rộng, mờ nghệ nhân sửa lại, trùng tu nên chiếc hộp hiện như mới. “Chiếc hộp này cách mở rất độc đáo, thiết kế rất tỉ mỉ!” Đó là những lời Quỷ Thất thuật lại lời nghệ nhân kia khen, mà người mà Quỷ Thất thân quen, tin tưởng ắt hắn không tâm thường, còn có thể khen cái hộp kia liền biết nó là đồ tốt. “Cái hộp này là của hồi môn ông bà để lại cho ta a! Theo ta hơn nửa đời người, còn cứu ta một mạng, giúp ta giữ lại căn nhà này. Chắc chắn là vật may mắn, là ông bà ở trên luôn dõi theo phù hộ ta.” Giọng nói của Tĩnh Hy kéo Khánh San về thực tại, Khánh San khẽ ô trong lòng một tiếng, thì ra là vật gia truyền sao, chính là đồ cổ được giữ gìn cẩn trọng. “Mẹ, không lẽ người...!” Khánh San nghe lời bà nói liền hiểu ý định của Tĩnh Hy. Tĩnh Hy vuốt mái tóc của con gái nhỏ, con gái bà thật sự lớn rồi. “Con đoán rất đúng, lần trước con gả đi chịu nhiều thiệt thòi, còn phải đi làm kiếm tiền trả tiền viện phí cho ta... ta lại không thể chứng kiến con mặc váy cưới!” Có lẽ đó là điều vô cùng nuối tiếc trong lòng Tĩnh Hy, chồng bà vừa mất nhà lại có quá nhiều chuyện... “Ta muốn trao lại vật này cho con, coi như là của hồi môn trễ vậy. Những vật này chính là đồ gia truyền, ta chỉ có mình con, ta chỉ mong con được hạnh phúc!” Tĩnh Hy cố kìm nén nước mặt đưa hộp đồ qua, nắm thật chặt tay Khánh San. Tĩnh Hy còn trịnh trọng đưa cây trâm luôn gắn bó với mình cho cô, còn tự tay gài vào tóc Khánh San. Tóc Khánh San vốn dài, từ nhỏ nhà đã có thói quen cài trâm nên lớn lên Khánh San luôn giữ thói quen này, nhớ lần trước cũng nhờ nó mà cô giữ được một mạng. “Con sẽ trân quý món quà này ạ!” Khung cảnh chuyển dời theo tầm mắt Khánh San nhìn ra khu vườn, nơi hai con chó đang đùa nghịch, những bông hoa cũng đã xanh trở lại, vươn mình nở hoa về nơi thành phố xa hoa, trời đã xế chiều, hoàng hôn buông rèm xuống bao trùm cả thành phố một màu đỏ cam, những khối mây chậm chậm di chuyển theo gió. Ninh Ninh đang đứng bên ngoài công ty, bỗng một cô gái lạ mặt xuất hiện không những trùm kín mít mà hành động kì quái. Cô ta đứng trước mặt Ninh Ninh nhìn chằm chằm rồi nở một nụ cười kì dị. “Chắc cô ghét Khánh San lắm nhỉ?” Cô gái nhìn Ninh Ninh đang ngơ ngác liền lên tiếng. Ninh Ninh đương nhiên cảnh giác, cô lùi về sau hai bước, quay đầu nhìn xung quanh, giờ là giờ tan làm nên người qua lại rất đông, chỉ có Ninh Ninh mang một bộ đầm sang trọng kết hợp phụ kiện túi nên rất nổi mật, những cơn gió thổi mái tóc Ninh Ninh sang một bên, cô khẽ nhíu màu. hỏi. “Cô là ai? Mục đích là gì, tại sao lại tiếp cận tôi!” Ninh Ninh lớn tiếng Người trước mặt như biết trước phản ứng của Ninh Ninh nên nét mặt vẫn bình thản, vẫn là nụ cười trên môi như rất hiểu rõ Ninh Ninh vậy. “Tôi biết rõ những điều cô làm đó...Hơn hết tôi cũng rất ghét Khánh San, tôi có thể giúp cô có được Quỷ Thất chỉ cần cô chịu hợp tác với tôi!” Người đó khi nói, tỏ vẻ ngập ngừng thần bí. Ninh Ninh nghe lời kia khó hiểu, những điều cô làm?

 

Ninh Ninh mới không tin, Ninh Ninh liền quay người muốn rời khỏi đây bỗng một tấm ảnh hiện ra trước mặt cô, chính là tấm ảnh cô đứng cạnh xe của Y Na. “Cô!” Ninh Ninh tức giận nhìn chằm chằm người trước mặt, giành lấy tấm hình kia liền xé thành mảnh nhỏ. “Cô thật sự muốn gì, những tấm hình đó không uy hiếp được tôi đâu!” Ninh Ninh kiên quyết nói. Người kia thấy Ninh Ninh phản ứng như vậy liền không trêu chọc Ninh Ninh nữa, chỉ để lại số điện thoại rồi rời đi. “Hẹn gặp lại!” Người kia nói xong liền cười lớn khiến cho Ninh Ninh đứng đó chút sững sờ. Một lúc sau chiếc xe trắng dừng trước mặt Ninh Ninh, người bước xuống xe là Cẩm An. Ninh Ninh vội nhét tấm thiệp kia vào túi, nhanh chóng đi lên cách xa vật dưới chân không muốn Cẩm An nhận ra những mảnh vụn dưới chân. “Mau vào xe, nay cuối mùa thu trời nổi gió rất lạnh!” Cẩm An cởi áo nên không nghe rõ những lời Cẩm An nói.