Tổng Tài Lạnh Lùng Sủng Vợ Vô Đối
Chương 105: Nấu ăn
Ninh Ninh chỉ ậm ừ, tâm trạng không tốt vẫn còn suy nghĩ về chuyện kia nên không nghe rõ những lời Cẩm An nói. Sau đó cũng không có chuyện gì cứ ngỡ mọi chuyện đã ổn thỏa nhưng thật ra là cơn sóng ngầm đang ập tới. Đã hơn một tuần trôi qua phía bên Ninh Ninh vẫn im hơi lặng tiếng, phía bên công ty Khánh San vẫn phát triển ổn định, Khánh San vốn có nền tảng về mảng thiết kế, giờ công ty của ba (giờ thuộc Khánh San) đã vững vàng nên cô muốn phát triển bản thân ở mảng khác. Đó chính là mảng thời
trang, Khánh San hiện tại không những có nguồn lực, mà còn có người đại diện có độ nhận diện cao với công chúng nên về mảng này như cá gặp nước. Khánh San đang bận rộn cho việc mở công ty mới nên người lúc nào cũng mệt mỏi, hôm nay Quỷ Thất cũng tăng ca ở công ty nên không đến đón cô cùng về được. Khánh San vừa vào nhà đã gặp Dương Lộ Khiết mẹ của Phong Quỷ Thất và Ninh Ninh đang ngồi nói chuyện với nhau. An Khánh San hơi ngượng ngùng khi thấy cảnh này, tùy là mẹ của Quỷ Thất nhưng đây lại là nhà riêng của hai người...Khánh San lễ phép chào Dương Lộ Khiết, Ninh Ninh thấy Khánh San cũng tỏ vẻ thân thiết cười nói, chào Khánh San còn mời cô ngồi. Thái độ này hệt như Ninh Ninh chính là chủ ngôi nhà vậy! An Khánh San khẽ cau mày đang muốn phản bác thì Dương Lộ Khiết liền lên tiếng. “Quỷ Thất đâu? Không về cùng với cô sao?” “Dạ, anh ấy hôm nay tăng ca hơi trễ, sẽ về ngay thôi ạ!” Khánh San đáp. Dương Lộ Khiết khẽ liếc xéo Khánh San một cái rồi lại nằm tay trò chuyện vô cùng thân mật với Ninh Ninh, lờ đi sự tồn tại của Khánh San Khánh San ở cùng bà một thời gian cũng biết cái tính này của bà, cô không muốn làm khó Quỷ Thất nên cái gì nhịn được cô đều nhịn, hơn hết hôm nay thật sự thân thể Khánh San không thoải mái. Khánh San vốn muốn bước lên lầu thì Dương Lộ Khiết bỗng lên tiếng, hướng tới chỗ Khánh San nói. “Cũng sắp đến giờ ăn tối rồi mau thay đồ xuống đây nấu ăn đãi khách!” Khánh San liếc nhìn Dương Lộ Khiết rồi lại nhìn Ninh Ninh, cũng không phải dịp gì quan trọng sao lại bắt bẻ cô nấu ăn rồi, không phải trong nhà có rất nhiều người giúp việc sao? Nếu thật sự gấp cũng nên phân phó những người đó, từ khi Lộ Khiết trở về bà cũng không hề bắt bẻ Khánh San việc này, cũng nói nhà giàu luôn có thuê đầu bếp nổi tiếng hợp khẩu vị nên Khánh San lần trước muốn nấu món tẩm bổ cho Lọ Khiết liền bị nói xu nịnh. “Nhìn gì mau lên, còn không phải con bé Ninh Ninh khen tay nghề cô rất giỏi, rất hợp khẩu vị thì không đến lượt cô nấu đâu! Đừng đứng ngây ra đó khiến người khác mất hứng!” Dương Lộ Khiết cau có nói với Khánh San. Ninh Ninh nghe vậy liền mỉm cười, nụ cười ngày càng tươi hơn: “A, bác, tuy con thích món chị Khánh San nấu thật nhưng chị ấy hôm nay đi làm về rất mệt a, không nên, không nên!” “Mà không thể không nói lần trước món xào chua ngọt chị ấy mang đến công ty cho anh Thất Thất đấy, con chỉ nếm thử đã nhớ mãi không quên!” Ninh Ninh nói câu này lại cố nhìn về phía Khánh San, âm diệu còn to hơn một chút như sợ Khánh San không nghe được. Khánh San nắm chặt nắm đấm, không phải cô nghi ngờ Quỷ Thất mà thật sự thời gian đầu Ninh Ninh khi trở về, lúc Khánh San tới đưa cơm luôn bắt gặp Ninh Ninh ở trong phòng của Quỷ Thất. Sau đợt cãi vả kia thì Ninh Ninh đã bị cấm vào phòng của anh, cũng hạn chế tiếp xúc. Nhưng Quỷ Thất không có tâm tư kia nhưng cũng khó đề phòng Ninh Ninh muốn dở trò, dù sao hai người cùng làm một công ty ít nhiều cũng chạm mặt nhau. Hơn hết là do Dương Lộ Khiết sắp xếp nên muốn đuổi cũng đuổi không được, ngoài mặt đời tư phiền phức nhưng trong việc Ninh Ninh cũng làm rất tốt nên bới móc lí do cũng không tìm ra. “Vậy sao? Là Ninh Ninh nhà ta đề cao thôi, biết bao đầu bếp tranh muốn nấu cho con một bữa cơm cơ chứ!” Dương Lộ Khiết nghe Ninh Ninh khen Khánh San cho là Ninh Ninh tốt bụng, sắc mặt đối với Khánh San càng tối đi: “Mau lên đừng đứng đơ đó nữa! Khánh San tức giận nhanh chóng bước lên phòng, thân thể đã mệt nhọc giờ đây trong lòng càng nặng hơn. Chỉ một lúc sau Khánh San với mái tóc búi cao, mang tạp dề vào tay cầm dao. Với chuyện bếp núc Khánh San cũng rất thuần thục, hơn hết cũng không phải mình cô mà con vào người phụ. Nhưng những món hôm nay... toàn là những món phức tạp cần rất nhiều bước, riêng phần làm sạch đã tốn không ít công phu. “Ư...ưm...!” Khánh San che miệng ôm bụng khó chịu chạy vào phòng wc muốn nôn. Trong phòng bếp toàn đồ hải sản tươi sống, hết tôm lại cá cua ốc đủ loại còn có ếch sống, Khánh San không sợ những thứ này, trước kia làm qua rất nhiều nhưng hôm cô cảm thấy mùi này vô khó chịu, nhẫn nhịn làm sạch nhưng cảm giác buồn nôn không thể kìm nén. Ninh Ninh nhìn thấy Khánh San chạy khỏi phòng bếp khẽ bật cười, cô ta nghĩ đã hù được Khánh San. “A, bác xem không phải con nói chị Khánh San nay tăng ca rất mệt sao? Với lại đáng nhẽ con nên trổ tài nấu ăn cho bác nếm thử mới phải!” Ninh Ninh quay sáng Lộ Khiết đang nhâm nhi trà nói. Lộ Khiết nghe lời kia liền chê cười Khánh San: “Hứ nấu có bữa ăn mà làm bộ dạng kia làm như ai hành hạ nó, con đừng nói đỡ. Hôm nay con là khách sao có thể người con dính dầu được chứ, kệ đi nói chuyện ba mẹ và con bên nước ngoài cho bác nghe tiếp đi.” Bên kia Khánh San nôn nhưng bụng rỗng nên cuối cùng chả nôn ra được gì, cô ngồi bệt xuống sàn mệt mỏi, một tay ôm bụng, bụng cô khẽ khó chịu có chút đau. Khánh San nghĩ mình thật sự quá bận rộn rồi thân thể không con tốt như trước, cô cũng chậm kinh một tháng nay nhưng vì lo cho công ty mới nên chưa đi khám, Khánh San cũng không nói với Quỷ Thất. “Tuần này phải nghỉ một ngày đi khám mới được!” Khánh San lầm bẩm. Lúc bước ra trên trán cô toàn mồ hôi, mặt cũng tái xanh như không còn giọt máu, những người làm thấy vậy liền cả kinh. Ai cũng tới đỡ Khánh San, họ ở chung với Khánh San lâu nên cũng có tình cảm, liên tục hỏi han cô. “Hay là người lên nghỉ ngơi chỉ còn một chút bọn em làm xong liền! “Mẹ của cậu chủ thật là, từ ngày bà về đây không ngày nào không bắt bẻ thiếu phu nhân!” Khánh San xua xua tay kêu mọi người đừng nói nữa, nói nhiều không tốt nhất đó là mẹ của Quỷ Thất, thà nhịn một chút cho yên ổn, lỡ những lời kia nói ra lại thành Khánh San bất mãn với bà, những người làm này cũng bị đuổi việc mất. “Được rồi, còn chút nữa thì mau làm cho xong thôi!” Khánh San nói nho
với mọi người. Bỗng Quỷ Thất tăng ca về tới nơi, vừa nhìn thấy Ninh Ninh trong nhà liền khó chịu ra mặt, đến chào mẹ anh cũng không muốn liền trực tiếp muốn lên phòng. Ninh Ninh không ngờ anh về sớm như vậy, cô còn nghĩ đến giờ cơm anh mới về, ý định của Ninh Ninh chính là để Khánh San làm bữa cơm kia nhưng lại thật sự không muốn anh biết là Khánh San nấu, muốn trước mặt Quỷ Thất khoe khoang chà đạp Khánh San. Anh về giờ này thật ngoài dự định của cô, Ninh Ninh biết hôm nay Quỷ Thất có cuộc họp về rất trễ nên mới chọn hôm nay tới nhưng có một chuyện Ninh Ninh không ngờ vì Khánh San Quỷ Thất có thể tăng tốc làm việc để về với vợ. Quỷ Thất còn nghĩ kịp đón Khánh San nhưng việc thật sự nhiều việc kéo chân anh, vì không thể đón Khánh San nên trong cuộc họp anh còn ác liệt hơn để về sớm. “Thất Thất, anh đi làm về rồi sao? Nào để em cầm áo khoác cho, không phải nay họp đến tối muốn sao?” Ninh Ninh không muốn để Quỷ Thất biết Khánh San đang nấu ăn nên cố tìm cách níu chân anh, một vài người giúp việc bên cạnh nhìn không nổi khẽ chế giễu Ninh Ninh làm như chủ nhà vậy. “Cuộc họp quan trọng cô không có trong nhóm mà biết rõ quá nhỉ... người công ty tôi chưa bao lâu đã bị cô mua chuộc không ít?” Quỷ Thất lạnh giọng nói. “Cậu chủ để tôi đem giặt cho ngài!” Một người giúp việc tiến lên cố tình đụng vào Ninh Ninh đang bước tới. Cố tình chắn Ninh Ninh tiếp cần Quỷ Thất. Người giúp việc củi người giơ hai tay nhận áo không lộ rõ cảm xúc nhưng trong ánh mắt thập phần khinh bỉ chán ghét Ninh Ninh. Ninh Ninh thấy việc không thành khẽ chửi thầm trong lòng, một người giúp việc mà muốn lên mặt, nhưng Quỷ Thất và Lộ Khiết đang ở đây nên cô đành nhịn xuống không nói gì, muốn tiến lên kéo tay Quỷ Thất. Quỷ Thất thở dài tháo lỏng cà vạt, anh đang thắc mắc không phải thường ngày anh đi làm về Khánh San đều xuống đón anh sao? Quỷ Thất lờ đi Ninh Ninh, tránh né cái bàn tay muốn chạm vào người anh kia, vừa đi vừa hỏi người giúp việc: “San San đâu, chưa về sao?” "A..." Người vừa muốn trả lời thì liền im bặt không lên tiếng nữa, vì Quỷ Thất đã nắm tay nổi lên cả gân xanh, sắc mặt tối sầm đi. Khánh San ngơ ngác quay đầu lại thì liền bắt gặp ánh mắt của Quỷ Thất đang nhìn chăm chăm vào mình, cô giật mình đến nỗi cái xẻng lật cá trong tay rớt xuống, dầu nóng bên trên bắn lên lên trên chân Khánh San. “Á!” Khánh San đau đến bật ra tiếng vì số dầu kia không ít, còn rất nóng. Quỷ Thất đang vốn tức giận lại càng gấp gặp hơn vội chạy tới ôm Khánh San trên tay bước vào phòng tắm không ngừng xả nước vào chỗ bị bỏng, “Thất Thất!”