Tổng Tài Lạnh Lùng Sủng Vợ Vô Đối
Chương 107: Tin vui ngoài ý muốn!
Khánh San chỉ bị bỏng nhẹ ở chân chỉ cần cẩn thận một chút sẽ không để lại sẹo nhưng Quỷ Thất lại nhất quyết cô nghỉ làm một hôm đến bệnh viện, vì thấy anh lo lắng như vậy cô cũng đành nghe lời. Chỉ tiếc là hôm nay Quỷ Thất sẽ là người đi cùng nhưng lại có cuộc họp đột xuất. “Công ty của Phong tổng dạo này đang ở giai đoạn khốc liệt, vì dự án này nên Phong tổng bỏ rất nhiều tâm huyết!” Tiểu Ngô thấy Khánh San thất thần vội nói. Tiểu Ngô cũng không biết bao lâu đã trở thành cái đuôi nhỏ của Khánh San, nhớ đợt trước Khánh San bị bắt cóc tiểu Ngô bị phạt không nhẹ hằn một tuần không thấy mặt nên lúc trở lại càng cẩn thận chăm sóc cho Khánh San hơn. đáp. “Không sao, thật cũng không muốn đi đến bệnh viện lắm...” Khánh San Tiểu Ngô nhìn mặt Khánh San không có buồn rầu vì Phong Quỷ Thất không đi theo liền thở phào. Dù sao cũng đến bệnh viện rồi, muốn trốn cũng trốn không được sẵn tiện đi khám tổng thể một lần, Khánh San cảm thấy thân thể của mình dạo này không ổn lắm. Phòng siêu âm. “Có bị đau bụng không?” Giọng bác sĩ nhẹ nhàng hỏi. Khánh San hơi lo, tâm trạng có chút bất an: “Hiện tại không, nhưng hôm qua có đau một chút!” Bác sĩ hơi cau mày, máy siêu âm lại lần nữa lướt trên bụng Khánh San dò xét, Tiểu Ngô đứng bên ngoài lâu lâu lại ngó đầu vào trong nghe ngóng, mấy chị y tá thấy vậy không ngừng trêu chọc muốn làm quen. “Bị động thai nhẹ!” Bác sĩ nhìn vào màn hình máy đang hiển thị nói. Khánh San đang cầm khăn lau đi chất dịch ẩm ướt trên bụng thoáng khựng lại, lòng có chút hoảng, nói đúng hơn là hơi hoang mang. Cô vậy mà có thai sao, liệu...có nhầm lẫn gì không? “Bác sĩ...nói tôi có thai?” Bác sĩ hơi ngạc nhiên khi Khánh San hỏi như vậy: “Cô không biết bản thân có thai sao...hơn hai tháng rồi!” Khánh San mở tròn mắt không tin vào tai mình, rõ ràng hai người một năm nay tuy có rất nhiều lần làm chuyện ấy nhưng mỗi lần đều dùng biện pháp an toàn không thể nào có được... “Hai tháng.....?” Khánh San lẩm bẩm như nhớ gì đó, không lẽ lần say rượu lần trước sao, có thai còn hơn hai tháng? Khánh San bỗng chốc nghe được cái tin chấn động này không thể tiêu hóa nổi, bác sĩ thấy Khánh San ngẩn người liền đưa hình siêu âm cho Khánh San, cô nhìn hình không rời tay một cảm giác hạnh phúc ngoài mong đợi ập tói. “Về sau cẩn thận một chút, chú ý sức khỏe không được làm nặng và quá sức! Chú ý ăn uống giai đoạn này ốm nghén nhiều nên cần bồi bổ...” Khánh San bước ra khỏi phòng khám, cất đi giấy siêu âm cùng kết quả, cô chưa muốn nói tin vui này cho mọi người. Tạm thời vẫn là nên giữ bí mật, đứa nhỏ này lớn hơn một chút... “Thiếu phu nhân bác sĩ nói như nào ạ?” Tiểu Ngô thấy Khánh San và bác sĩ nói chuyện khá lâu nên hơi lo lắng. Khánh San chỉ đáp qua loa là đau dạ dày cần cẩn thận ăn uống bổ dưỡng, không thể để lộ cảm xúc nào khác. Chớp mắt thứ ba đã đến, công ty của Khánh San cũng đã đi vào hoạt động ổn định, những mẫu váy và trang sức đưa ra thị trường đều được Khánh San tự tay thiết kế, chăm chút nên số lượng ít và độc đáo nên nhanh chóng nổi tiếng thành thương hiệu cao cấp và được ưa chuộng, rất nhanh đã bán hết hàng doanh thu liên tục tăng. Nhất là có Vân Dương đại diện cho dòng trang sức nam, hình ảnh của Vân Dương hầu như chỗ nào cũng có ở trong công ty mới của Khánh San nên Vân Dương rất thích ghé qua chỗ Khánh San chơi. “Chị dâu, chị nói xem nãy em thấy gì?” Vân Dương đưa trà sữa cho Khánh San dáng vẻ tinh nghịch hỏi cô. Khánh San bất lực cười, Vân Dương đã bao nhiêu tuổi đầu lăn lộ trong giới showbiz bao nhiêu năm sao lại có thể mang dáng vẻ tiểu bạch hổ như vậy chứ, dù đó chỉ thể hiện với những người thân thiết. “Chuyện gì? Lại là cô nương nào không biết điều chọc phải em sao?” Khánh San uống một ngụm trà sữa hỏi lại tay lật bản thiết kế. Y Na thấy hai người trò chuyện vui vẻ không để ý tới mình liền có chút ghen tị chạy tới ôm lấy Khánh San đang ngồi, Khánh San bị cảm giác mềm mại tấn công sau lưng mà thở dài. “Y Na cậu mau buông tớ ra, sắp...tắt thở rồi!” Khánh San vỗ nhẹ cái tay đang quàng qua cổ mình. Y Na cười rộ lên uống chung ly trà sữa với Khánh San, gương mặt kiêu ngạo hướng tới Vân Dương hỏi: “Nói đi, rốt cuộc là chuyện vui gì?” Vân Dương biết không nên phá bầu không khí này nhưng vẫn không nhịn được mà nói ra chuyện kia: “Hôm nay em có một cuộc họp mặt ở khách sạn, chị đoán xem em thấy ai?” “Ai?” Y Na hỏi. Vân Dương lưỡng lự tỏ vẻ ngập ngừng lầm Y Na muốn bốc hỏa: “Còn không mau nói!” Vân Dương cười khanh khách nói: “Là Ninh Ninh đó!” Y Na nghe cái tên này bỗng chốc cảm thấy chán ghét, Khánh San nghe tới đây cũng không phản ứng gì, nhưng không phải thấy Ninh Ninh là bình thường sao? “Không phải khi không mà em nhắc đến cô ấy...” “Chị dâu nói xem, Ninh Ninh gặp một người thần bí nhưng em rất quen mắt! Nhưng lại không thể nhớ ra, hành vi thần bí, cô ta còn đưa thẻ tiền cho người ta!” “Chị dâu chắc chắn biết người đó nhưng em lại không nhớ rõ tên lắm.... Y Na nghe thấy mùi nguy hiểm phảng phất đâu đây liền hỏi: “Thế có chụp lại hình người kia không?” Vân Dương đang cười thì câu hỏi kia khiến cho nụ cười đông cứng lại, đúng rồi ha sao cậu lại quên mất...cũng vì trợ lí hối cậu đi nhanh làm cậu không nhớ được gì hết. Y Na thấy biểu cảm kia liền đoán được đáp án mà thở dài, đúng thật là làm gì cũng không xong, Y Na vẫn thắc mắc sao Quỷ Thất lại chơi thân được với kẻ ngốc như Vân Dương chứ. Khánh San tự dưng có linh cảm gì đó bất giấc đạt tay lên bụng che chở: “Được rồi, có chuyện gì tới đó tính sau, không phải hai người đến đây giúp tôi sao, sao lại tới đây chơi thế!” thôi!”