Chương 8
Sáng sớm ngày hôm sau, bốn anh em nhà họ Cố tới chân núi Vô Cốt.
Kết quả của buổi bàn bạc tối qua của bọn họ là cho dù không có người dẫn đường thì bọn họ cũng phải tự mình vào trại.
Trước khi vào núi, trưởng làng đã nhắc nhở bọn họ: “Không có Thanh Sơn dẫn đường, mọi người vào núi sẽ rất nguy hiểm, càng đi sâu vào trong rừng, cổ trùng càng nhiều.”
Trưởng làng còn nói: “Cô gái lúc trước cậu b/án cho tên què họ Trương cũng vì nửa đêm chạy vào trong núi mà ch*t rồi, e là sớm đã bị cổ trùng cắn ch*t rồi.”
Cố Kim Trạch biết cô gái trưởng làng nói đến chính là tôi.
Nhưng anh ta không hề có chút hối h/ận nào, còn nói lời châm chọc: “Đó là mệnh của cô ta, cô ta ch*t càng thê thảm, mệnh của Niệm Niệm nhà chúng tôi sẽ càng tốt, đáng đời cô ta.”
Cố Niệm cũng phụ họa nói: “Cô ta đáng ch*t từ lâu rồi, ăn nhờ ở đậu nhà chúng ta bao năm qua.”
Bốn anh em nhà họ Cố nói xong thì đi vào núi.
Hôm qua bọn họ nhìn thấy dáng vẻ đ/au đớn của ông Cố, thật ra đã chuẩn bị cho dự tính x/ấu nhất.
Nhưng nhà họ Cố dù sao vẫn còn có rất nhiều tài sản cần phải chia, chỉ cần ông Cố vẫn chưa ch*t, bọn họ vẫn phải tỏ ra hiếu thuận.
Bọn họ mạo hiểm tính mạng vào núi, nói là để c/ứu ông Cố nhưng thật chất đều có tính toán cho riêng mình, muốn nhân cơ hội này được chia thêm chút tài sản mà thôi.
Anh cả Cố Kim Thần đề nghị: “Chúng ta chia ra đi tìm đường vào núi đi, hai người một nhóm, anh dẫn theo em ba. Em hai, em đi cùng Niệm Niệm đi.”
“Được thôi.” Cố Niệm tỏ ra không muốn, hôm nay cô ta đã cố tình đội mũ và đeo khẩu trang, chỉ để lộ ra đôi mắt, có thể gọi là trang bị đầy đủ.
Bốn anh em chia ra làm hai nhóm đi tìm đường lên núi, nhưng bọn họ căn bản không thể tìm được.
Bởi vì đường lên núi Vô Cốt mọc đầy một loại thực vật đặc biệt tên là Hổ chặn đường.
Trên người dân trại của trại Vô Cốt đều có cổ trùng, cổ trùng đi ăn lá của hổ chặn đường, hổ chặn đường sẽ mở ra một con đường khác.
Sau năm tiếng đồng hồ, Cố Niệm ngồi dưới một gốc cây cổ thụ gào khóc: “Hu hu, chân em sắp tàn phế rồi, anh hai, em muốn trở về.”
“Niệm Niệm, kiên trì cố gắng thêm đi.” Cố Kim Trạch cũng muốn quay về nhưng anh ta biết một khi nhóm bọn họ trở về trước, vậy thì bên anh cả và em ba sẽ chiếm hết ưu thế.
Vì vậy cho dù có phải gắng gượng, Cố Kim Trạch cũng quyết tâm chịu đựng.
Nếu tìm được đường lên núi, đến được núi Vô Cốt một chuyến, bất kể c/ứu được ông Cố hay không thì đây cũng là công lao để có thể chia nhiều tài sản hơn.
Cố Kim Trạch nhìn xuống đất, đột nhiên anh ta phát hiện ra điều gì đó, vô cùng vui mừng gọi Cố Niệm qua xem: “Niệm Niệm, mau qua đây nhìn này, ở đây có một cặp dấu chân.”