Chương 9
Cố Niệm gắng gượng đỡ người đi qua, cùng Cố Kim Trạch nhìn dấu chất dưới đất.
Đó là dấu chân của Thanh Sơn, mấy hôm trước cậu ấy mới xuống núi.
Cố Niệm tự cho mình thông minh: “Đi theo dấu chân, chắc chắn có thể tìm được đường lên núi!”
“Đi.” Cố Kim Trạch đi lần theo dấu chân.
Hai người đi được mấy trăm mét thì dấu chân đ/ứt đoạn, trước mặt là cổ trùng dày đặc.
Đây là cổ trùng chặn đường của núi Vô Cốt chúng tôi.
Chỉ cần khi người ngoài sắp tìm được thực vật hổ chặn đường thì sẽ xuất hiện cổ trùng ra chặn người ngoài trước tiên.
Nếu như người ngoài cố chấp muốn tiến về phía trước, vậy thì chỉ có kết cục bị cổ trùng cắn ch*t.
Cố Niệm nhìn cổ trùng dày đặc thì vội vã núp ra sau lưng Cố Kim Trạch, muốn quay đầu: “Anh hai, nhiều côn trùng quá, hay là chúng ta trở về đi? Mạng quan trọng hơn.”
Cố Kim Trạch to gan hơn Cố Niệm, anh ta lùi bước về sau nhưng trong mắt xoẹt qua ánh sáng phấn khích: “Nếu như anh không đoán nhầm thì đường lên núi đã ở ngay phía trước.”
Cố Niệm kh/iếp s/ợ: “Anh hai, hay là bỏ đi thôi, trong bụng bố chúng ta toàn là côn trùng đ/ộc, n/ội tạ/ng cũng bị ăn gần hết rồi, cho dù tìm được truyền nhân vu cổ cũng chỉ là uổng công vô ích mà thôi.”
Ánh mắt của Cố Kim Trạch kiên định đến lạ: “Đây là lúc bày tỏ lòng hiếu thảo, chỉ cần chúng ta tìm được đường vào núi, chúng ta sẽ có thể được chia nhiều tài sản hơn anh cả và em ba, cầu quý phí trong nguy hiểm!”
Cố Niệm nói nhỏ: “Vậy cũng phải còn mạng tiêu mới được.”
Cố Kim Trạch lấy ra một cái bật lửa ở trong ng/ực áo, sai Cố Niệm: “Niệm Niệm, chúng ta đi tìm ít củi khô, đ/ốt xung quanh đám cổ trùng này, như vậy chúng ta sẽ có thể tìm được đường lên núi.”
“Anh hai, nhất định phải như vậy sao?” Cố Niệm chán nản, nói nhỏ: “Em mệt sắp ch*t rồi, cho dù tìm được đường lên núi thì em cũng không đi được.”
“Tìm củi đ/ốt trước đã.” Cố Kim Trạch cong lưng nhặt củi khô trong rừng.
“Haizzz...” Cố Niệm đứng dậy tìm củi khô trong rừng.
Cô ta liếc mắt quan sát Cố Kim Trạch, khẽ đảo con ngươi, sau đó nói: “Anh hai, em hơi đ/au bụng, em tìm một chỗ đi vệ sinh, lát nữa qua nhặt củi giúp anh.”
Cố Kim Trạch quay đầu nhìn Cố Niệm, dặn dò: “Em đừng đi xa quá.”
“Em biết rồi.” Cố Niệm ôm bụng bỏ đi.
Đợi đến khi cô ta rời khỏi phạm vi tầm nhìn của Cố Kim Trạch thì lập tức co chân chạy đi.
Cô ta còn lẩm nhẩm: “Đồ ng/u, nhìn thấy côn trùng đ/ộc còn không chạy, anh không cần mạng nhưng tôi cần.”
Cố Kim Trạch đã đợi khoảng mười mấy phút mà vẫn chưa thấy Cố Niệm quay về thì mới nhận ra cô ta đã bỏ chạy.
“Không lớn lên cùng nhau đúng là không thân. Cố Niệm, anh hai thương mày uổng rồi.” Cố Kim Trạch thở dài, tự mình nhặt củi đ/ốt, chất xung quanh đám côn trùng đ/ộc.
Anh ta lấy bật lửa đ/ốt cỏ làm mồi lửa, ngọn lửa lập tức chiếu đỏ đám cổ trùng đen.
Cố Kim Trạch không biết, đám cổ trùng chặn đường này là trùng lửa, gặp lửa trái lại càng trở nên phấn khích hơn, càng thêm tà á/c.
Cố Kim Trạch đứng ở xa nhìn ngọn lửa càng lúc càng ch/áy lớn, đợi ch/áy gần hết, anh ta đi đến kiểm tra.
Giờ mới phát hiện cổ trùng không chỉ không bị th/iêu ch*t mà toàn thân còn biến thành màu đỏ m/áu.
Cổ trùng bò về phía anh ta, Cố Kim Trạch sợ hãi tè ra quần, vội vàng bỏ chạy.
Thế nhưng đường núi vốn dĩ đã gập ghềnh, anh ta chẳng mấy chốc đã bị dây leo ngáng chân ngã, trùng lửa vây lấy, từng con từng con chui vào trong cơ thể anh ta.
Cố Kim Trạch uốn éo đầy đ/au đớn ở dưới đất.
Đợi đến khi trùng lửa thứ mười tám chui vào trong cơ thể anh ta, trong con ngươi màu đen của anh ta xoẹt qua một tia đỏ kỳ lạ.