Chương 7

风吹过你的心窝
Cập nhật:
Sương Hàn Nhai quanh năm băng giá, người tu vi không tốt sẽ đông cứng toàn thân trong thời gian ngắn ngủi. Ta lười nhác khởi động lồng phòng hộ, thiết lập nhiệt độ ở nhiệt độ ổn định 25 độ. Hệ thống kích động tới nước mắt nước mũi tèm nhem: “Túc chủ, cuối cùng chị cũng ngoan ngoãn đi theo kịch bản vật thí tốt rồi, này là đúng rồi, những vũ khí tinh tế này nhất định không đối phó được với tu sĩ cao cấp đâu, chúng ta cứ an an ổn ổn đợi đến khi kết thúc đi, đợi sau khi tất cả mọi người hoàn toàn hối h/ận, nhiệm vụ sẽ hoàn thành.” Ta bịt tai không thèm nghe. Nhanh nhẹn lôi ra máy quét, nhanh chóng định vị vị trí hiện giờ của Hứa Thanh Trúc. Sức mạnh của tình yêu đúng là vĩ đại, hắn ta ngự ki/ếm chạy nhanh thật, trong nháy mắt đã đến nơi lạnh khủng khiếp. Bên trong có vô số yêu thú canh chừng, Hứa Thanh Trúc cứng đầu xông vào trận địa của linh thú, ch/ém gi*t với đông đảo dã thú. Với tu vi không tinh thông, hắn ta đã mấy lần suýt mất mạng ở trong miệng yêu thú, may mắn là trong nhẫn chứa đồ có nhiều pháp khí, nên mới vừa đủ nhặt được cái mạng nhỏ trở lại, sau đó gấp gáp mang theo ngọc linh chi trở về tông môn. Trên màn hình chiếu, toàn thân Hứa Thanh Trúc đang hớn hở vòng trở về. Hệ thống đột nhiên dâng lên dự cảm không lành. “Túc chủ, chị... chị muốn làm gì?” Ta cười khẩy một tiếng. Nếu đã ở thế giới này, tình yêu có thể che mờ hai mắt của con người, vậy thì khi Hứa Thanh Trúc bị phế tu vi, chắc chắn hắn ta cũng sẽ không có lời oán thán gì đâu. Ta ngược lại muốn xem thử, là tiểu sư muội được mọi người cưng chiều ở trong lòng trong mắt tất cả mọi người quan trọng, hay là tu vi đạt đến tiên đạo quan trọng hơn! Kết giới trên Sương Hàn Nhai không hề có tác dụng với vũ khí tinh tế, cơ giáp của ta có thể phân tách thành kích thước nguyên tử, dễ dàng xuyên qua kết giới rồi tái hợp. Ta điều khiến cơ giáp từ xa lao nhanh qua không trung, khi còn cách Hứa Thanh Trúc mấy trượng, đột ngột hóa thành một đạo linh quang, mạnh mẽ đ/ập vào lồng ng/ực hắn ta. Hứa Thanh Trúc không kịp phòng bị, kêu thảm một tiếng rồi từ trên không trung xuống, ngất xỉu ở trong một khu rừng vắng dấu chân người. Cơ giáp từ từ tạo ra một cánh tay cơ giới, lần lượt sờ soạng khắp người hắn ta. Ngay cả những vị trí quan trọng cũng bị sờ soạng không ít lần. Hệ thống che mắt, ọe ra một đống chất thải màu vàng: “Túc chủ, chị muốn làm gì vậy?” “Cư/ớp bóc, cưng không nhìn thấy à?” Chỉ lo để quên gì đó, ta quyết định cho cơ giáp khởi động quét laser. Hình ảnh xuyên thấu hiện ra rõ ràng, ngoài ngọc linh chi giấu trong ng/ực hắn ta, tất cả pháp khí và linh vật còn lại trên người đều bị quét sạch, thậm chí cả hai viên linh thạch hạ phẩm còn sót lại trong túi cũng không thoát khỏi số phận. Châu chấu quá cảnh, không sót một ngọn cỏ. Sau khi cư/ớp bóc hoàn tất, cánh tay cơ giới của cơ giáp tà/n nh/ẫn phá hủy gân mạch và khí hải đan điền của Hứa Thanh Trúc. Đến mức này, trừ khi ta lấy ra cả dịch dinh dưỡng và ngọc linh chi c/ứu trợ cùng lúc. Nếu không Hứa Thanh Trúc ở tu chân giới, thì cả đời này cũng sẽ là người vô dụng. Làm xong tất cả, ta mới hồi thần, nhận lấy ngọc linh chi cơ giáp mang về, luyện hóa uống xuống. Trong một ngày liên tục uống hai cây linh chi, giúp tu vi của ta tăng nhanh đột biến, gần như có thể đấu một trận với đại sư huynh. Giờ phút này, ta chỉ hối h/ận. Chắc hẳn nên kích động thêm vài người cùng đi lấy ngọc linh chi, như vậy ta mới có thể cư/ớp được nhiều hơn. Cư/ớp bóc nhanh hơn nhiều so với việc tự mình đi hái. Từ sau khi tu vi của ta bị phá hủy, Hứa Thanh Trúc không chỉ một lần nhảy ra la hét: “Không phải chỉ bị phế linh căn thôi à? Có phải việc gì to t/át đâu, sao phải hùng hổ dọa người như thế, có mỗi ngọc linh chi thôi cũng không nỡ lấy ra!” Bây giờ người bị phế tu vi đổi lại thành hắn ta. Ta nghĩ, nhị sư đệ này của ta chắc hẳn cũng rộng lượng lắm, hoàn toàn không quan tâm con đường tu luyện của mình đã đi đến hồi kết, trở thành kẻ vô dụng bị mọi người trong tu chân giới coi thường. Trước khi tới thế giới này, kịch bản ta phải cầm, hoặc là kịch bản nữ chính, hoặc là kịch bản nữ phụ đ/ộc á/c. Muốn bắt ta làm đ/á kê chân vật tốt thí à. Cửa cũng không có đâu!