Chương 8
Ngày tháng bị nh/ốt ở Sương Hàn Nhai vừa phong phú và nhiều màu sắc.
Ba ngày ngắn ngủi, ta đã xem xong mười bảy bộ phim mới chiếu.
Cho tới lúc này, tông môn mới phát hiện ra sự không hợp lý.
Bởi vì Hứa Thanh Trúc đã ba ngày không trở về tông môn, Minh Uyên lo lắng sai đệ tử ra ngoài tìm ki/ếm.
Tu chân giới không có camera quét định vị, đám đệ tử đã tìm ki/ếm tròn năm ngày mới cõng được Hứa Thanh Trúc chỉ còn một hơi thở trở về tông môn.
Vết thương trên người hắn ta đã sớm kết vảy, gân mạch rối lo/ạn không ra làm sao.
Khi tiểu sư muội nhìn thấy nhị sư huynh toàn thân đầy m/áu, phản ứng đầu tiên chính là hét toáng, sợ hãi ngã vào vòng tay an toàn của đại sư huynh.
Hứa Thanh Trúc tỉnh táo là vào buổi chiều ngày hôm sau.
Gân mạch đ/au như bị d/ao c/ắt, đan điền khô héo.
Bao năm tu luyện, hắn ta lập tức hiểu rõ mình đã gặp phải việc gì.
Hắn đi/ên cuồ/ng la hét ầm ĩ, mấy sư đệ đều không giữ được hắn ta, Tô Tẩm Tẩm gắng gượng tiến lên dỗ người, ả ta cứng nhắc nói:
“Nhị sư huynh, sư tôn nhất định có thể khôi phục lại gân mạch của huynh, huynh đừng buồn.”
Trong lời nói tránh nặng tìm nhẹ đã bỏ qua việc khôi phục linh căn.
Hứa Thanh Trúc đi/ên dại lắc đầu, bàn tay mềm oặt bóp bả vai Tô Tẩm Tẩm, coi như đó là cọng rơm c/ứu mạng duy nhất.
“Tiểu sư muội, ta vì muội mới biến thành như thế này, muội không thể bỏ mặc ta được, muội mau đi tìm ngọc linh chi cho ta, nói không chừng linh căn của ta còn có thể c/ứu.”
Tô Tẩm Tẩm nào dám mạo hiểm tới nơi lạnh khủng khiếp kia.
Ở tông môn, ả ta là vạn người mê được mọi người nuông chiều vẫn luôn muốn gì có đó, ả ta chỉ hơi động môi, một đám người đã lôi vật tốt thí là ta ra ngoài, đến làm hòn đ/á kê chân b/án mạng cho tiểu sư muội.
“Nhị sư huynh, nơi ngọc linh sinh trưởng vô cùng nguy hiểm, tu vi của ta thấp kém, làm sao có thể tới lấy linh chi? Ngay cả sư tôn cũng không dám mạo hiểm tới.”
Hứa Thanh Trúc hoàn toàn đi/ên dại: “Muội dựa vào đâu mà không đi? Nếu không phải do muội, sao ta có thể bị hủy linh căn? Muội bắt buộc phải đi tìm ngọc linh chi về cho ta!”
Đây là lần đầu tiên Tô Tẩm Tẩm bị người ta quát.
Còn là bị một cái lốp dự phòng bị phế tu vi quát.
Ả ta ở tông môn được nuông chiều hai năm, có bao giờ phải chịu cục tức như thế này đâu?
Trong chớp mắt, Tô Tẩm Tẩm cũng tỏ rõ cái nết đại tiểu thư.
“Là tự ngươi muốn đi lấy ngọc linh chi, chứ đâu phải ta ép ngươi đi, linh căn tu vi của ngươi khôi phục lại thì như thế nào? Gân mạch bị hủy sạch, linh căn khôi phục cũng là một phế vật mà thôi.”
Trong quá khứ, Tô Tẩm Tẩm có thể vẫn sẵn lòng giữ lại nhị sư huynh lốp dự bị này.
Nhưng sau khi Hứa Thanh Trúc không còn tu vi, con đường tu luyện đã đi đến hồi kết, ả ta tất nhiên sẽ chuyển rời ánh mắt từ trên người hắn ta sang đại sư huynh và sư tôn tu vi cao hơn.
Cả người Hứa Thanh Trúc giống như bị đóng đinh nguyên tại chỗ.
Hoàn cảnh khốn khổ sau này của hắn ta bị Tô Tẩm Tẩm vạch trần đ/au đớn.
“Ngươi... ngươi lại chê bai ta là phế vật, từ khi ngươi nhập môn, ta lúc nào cũng chống lưng cho ngươi, suy nghĩ cho ngươi, hiện nay tu vi của ta bị phế, ngươi lại dám ruồng bỏ ta...”
Vừa dứt lời, ta thong thả bước vào phòng của nhị sư đệ.
Tô Tẩm Tẩm đảo mắt, lập tức chĩa mũi nhọn về phía ta:
“Đại sư tỷ, tỷ còn dám đến đây sao? Nếu như lúc đó tỷ đưa ngọc linh chi cho ta thì nhị sư huynh đâu phải đi hái linh chi mà dẫn đến việc tu vi bị hủy, gân mạch bị đ/ứt!”
Vài sư đệ bên cạnh cũng phụ họa theo, chỉ có Hứa Thanh Trúc nằm trên giường không hề bị kích động, hét lên:
“Tô Tẩm Tẩm, rõ ràng ta đi hái linh chi là vì ngươi, ngươi còn muốn đổ vấy cho đại sư tỷ!”
Cuối cùng, Tô Tẩm Tẩm cũng tìm được lý do để c/ắt đ/ứt qu/an h/ệ với Hứa Thanh Trúc, nước mắt ngập tràn:
“Nhị sư huynh, sao huynh lại không phân biệt đúng sai mà oan uổng cho muội, nếu không phải do đại sư tỷ thì sao huynh rơi vào tình cảnh này cho được? Muội... muội sẽ không quan tâm đến huynh nữa.”
Nói xong, ả ta vừa khóc vừa chạy ra ngoài, phía sau là một đám sư đệ vội vàng đuổi theo để dỗ dành.