Chương 9
Thấy anh ấy không hứng thú, tôi cũng không cố gắng kéo dài cuộc trò chuyện gượng gạo này nữa. Tôi chỉ bắt anh xóa ngay bài đăng kia đi.
Lúc đầu anh còn không chịu, cãi lý một cách đầy x/á/c tín: "Tình yêu đích thực không có tội!!!"
Tình yêu đích thực đương nhiên vô tội, nhưng anh ơi, giữa hai ta làm gì có chuyện chân ái. Lập luận của anh không đứng vững được đâu.
Dù vẻ mặt cực kỳ miễn cưỡng, nhưng trước thái độ kiên quyết của tôi, cuối cùng anh vẫn nghe lời xóa bài.
Chiêu đ/ộc của Hạ Duy tuy hơi tiểu nhân, nhưng hiệu quả thật bất ngờ. Hơn nửa tháng trôi qua, quả nhiên không còn cô gái nào ầm ĩ tỏ tình với anh nữa.
Theo thời gian, mức độ bàn tán về chuyện giữa tôi và anh dần lắng xuống. Đi trên đường cũng không còn vô số ánh mắt tò mò dò xét nữa. Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Cho đến ngày nọ, đứng trước cửa phòng hội sinh viên, tôi bỗng nghe thấy tên mình.
"Cậu thích Hứa Tụng Nhất?"
Tôi thập thò nhìn vào trong. Hạ Duy tay xoay cây bút, gật đầu thản nhiên: "Ừ."
Người kia thốt lên kinh ngạc: "Hiếm có thật đấy, cây sắt ngàn năm không trổ hoa, cuối cùng lại nở trên thân đàn ông."
Hạ Duy bình thản đáp: "Trai hay gái tôi đếch quan tâm. Hôm nay dù em ấy có là yêu quái, thì cũng phải yêu đương với tôi."