Chương 33
Tôi mỉm cười.
Sáng sớm hôm sau.
Tôi nói với Bùi Cảnh: "Anh đã làm một món quà cho em, nó được đặt trong ngăn kéo tủ quần áo ở nhà."
"Bây giờ em đi lấy đi... Anh muốn nhìn thấy em đeo nó."
Bùi Cảnh do dự một chút rồi gật đầu: "Em về lấy."
Sau khi thành công đuổi hết tất cả mọi người đi.
Tôi một mình biến mất khỏi bệ/nh viện.
Tôi đã chăm chút cho bản thân sau một thời gian dài.
Dù bây giờ tôi g/ầy trơ xươ/ng, trông rất x/ấu xí.
Nhưng tôi muốn lần cuối cùng gặp Bùi Cảnh, ít nhất cũng phải tử tế một chút.
Tôi di chuyển bằng tàu điện ngầm rất lâu, rồi lại đi xe buýt rất lâu.
Đến vách núi mà tôi và Đồng Hổ đã từng khám phá.
Mỗi bước đi, xươ/ng cốt như m/a sát trên dây th/ần ki/nh đ/au đớn.
Tôi mặt không cảm xúc, từng bước leo lên đỉnh núi.
Cho đến khi đứng bên mép vực, vạt áo bị gió thổi phồng lên.
"Dựa vào cái gì mà phải nghe lời cậu, tôi cứ muốn đi ngược lại quy tắc đấy."
"Cho dù phải ch*t, tôi cũng muốn chọn cách ch*t của riêng mình."
Đúng như dự đoán.
Bùi Cảnh nhanh chóng tìm đến.
Tôi xoay người, mỉm cười nói với cậu ấy:
"Không phải em nói muốn xem anh mặc đồng phục học sinh sao? Nhìn đi."
"Chính thức giới thiệu với em, Quý Thụy Dương, 18 tuổi, là một sinh viên đại học bình thường sống ở thế giới song song."
Bùi Cảnh ngây người: "Anh muốn làm gì..."
Cậu ấy thử bước về phía tôi, bàn tay đưa ra r/un r/ẩy.
"Quý Thụy Dương, em xin anh... lại đây, lại đây được không?"
Nhưng tôi chỉ hít một hơi thật sâu.
Bước chân chậm rãi lùi về sau.
"Bùi Cảnh, quê hương của anh ở rất xa."
"Em luôn muốn nói với anh rằng, thế giới này là giả tạo."
"Em có thể coi anh đang nói nhảm, có thể không tin, nhưng nhất định phải nhớ rằng, sau khi anh đi, anh vẫn sẽ tiếp tục yêu em ở một thế giới khác."
"Anh yêu em, em phải nhớ đến anh."