Chương 1
Khi bị chú cảnh sát đ/è xuống đất, tôi hoàn toàn sốc
Tôi không ngờ rằng Từ Thanh Túc lại nhạy bén đến vậy, chỉ mới tiếp xúc một lúc mà đã phát hiện ra tôi.
Trong phòng thẩm vấn, chú cảnh sát nghiêm túc hỏi tôi:
"Cô nói đi, tại sao cô lại đi theo dõi người khác như vậy?"
Nhìn thấy khuôn mặt nghiêm nghị của chú cảnh sát, tôi nghẹn ngào, cố gắng nặn ra vài giọt nước mắt:
"Chú cảnh sát ơi, anh ấy là bạn trai cũ của cháu, sau khi chia tay cháu rất đ/au khổ nên mới..."
...
Sau khi kể một câu chuyện dài ngoằng, chú cảnh sát nửa tin nửa ngờ nghe xong. Dù đối phương không tin lắm nhưng cuối cùng cũng để tôi ký vào bản cam kết, nói rằng người bị hại không muốn truy c/ứu.
Sau khi tôi ra khỏi đồn cảnh sát thì thấy trước cửa có một chiếc siêu xe đắt tiền đến nỗi đếm không xuể.
Ừ, biển số xe thì quá quen thuộc rồi!
Tôi huýt sáo vào cửa kính sau, cửa kính từ từ hạ xuống.
Khuôn mặt lạnh lùng và đẹp trai của Từ Thanh Túc xuất hiện.
Anh cau mày, nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng như thể đang nhìn một người xa lạ.
Ồ, không phải, thậm chí còn tệ hơn cả người xa lạ.
Dù sao thì tôi cũng từng là bạn gái cũ mà Từ Thanh Túc gh/ét bỏ vì nghèo, chắc chắn anh phải h/ận tôi đến tận xươ/ng tủy.
Nhưng tôi mặt dày lắm, dù thấy anh lạnh lùng như vậy vẫn có thể cười nói vui vẻ:
"Ơ, tuyệt tình quá vậy, dù sao chúng ta cũng từng ngủ chung một giường, cần gì phải báo cảnh sát bắt tôi như thế?"
Từ Thanh Túc là bạn trai cũ của tôi, cũng là người đã báo cảnh sát bắt tôi.
Lý do là vì gần đây tôi đã theo dõi Từ Thanh Túc khiến anh vô cùng khó chịu.
Từ Thanh Túc vốn là người có tính cách lạnh lùng và tiết chế. Ngay từ khi chúng tôi còn yêu nhau, anh đã rất gh/ét những lời nói thô lỗ của tôi.
Quả nhiên, khi nghe tôi nói vậy, nếp nhăn trên trán Từ Thanh Túc càng sâu hơn.
Giọng nói của anh cũng lạnh lùng như con người anh, khác hẳn với sự lịch sự khi đối xử với người khác, Từ Thanh Túc tỏ ra vô cùng khó chịu với tôi:
"Cô nói đi, cô lại muốn làm gì nữa?"
Tôi đã quen khuôn mặt lạnh lùng của Từ Thanh Túc từ khi bắt đầu theo đuổi anh.Tôi đã chịu đựng bốn năm rồi nên bây giờ cũng không để ý nữa.
Tôi nửa ngồi xổm, tay chống lên cửa sổ xe, ngẩng đầu lên nháy mắt với anh, cố tỏ ra đáng yêu:
"Tôi hết tiền rồi, anh cho tôi một công việc đi!"
Xung quanh thật yên tĩnh, không có một bóng người qua lại, chỉ có tiếng lá cây xào xạc dưới làn gió thu.
Từ Thanh Túc nhìn tôi chằm chằm, anh cau mày, im lặng rất lâu.
Tôi nửa ngồi xổm như vậy cũng khá mệt, vừa định rút tay về vận động một chút thì bị Từ Thanh Túc nắm ch/ặt lấy cổ tay.
Có lẽ hôm nay gió hơi lớn, tôi thoáng thấy khóe mắt anh hơi đỏ.
Nhưng điều đó không ngăn cản anh quát tôi:
"Sao nào, cái gã giàu có mà cô theo đuổi đã bỏ rơi cô rồi nên giờ quay lại tìm tôi à?"
"Hứa Nhạc Chi, cô coi Từ Thanh Túc là đồ chơi của cô muốn thì lấy, không muốn thì vứt à?"
Giọng nói của anh khi nói đến câu cuối cùng trở nên khàn đặc, còn có cả chút nghẹn ngào.
Có vẻ như anh đang khóc.
Nhưng có lẽ là tôi lầm, Từ Thanh Túc vốn là người lạnh lùng và tiết chế, thích giấu cảm xúc, anh chỉ biết quát m/ắng tôi mà thôi.
Tôi kéo tay nhưng không rút ra được nên đành bỏ cuộc. Tôi đặt tay còn lại lên tay đang nắm ch/ặt cổ tay tôi của anh.
Cười nói với anh: "Đúng vậy, bị bỏ rơi rồi, cậu Từ thương hại tôi một chút đi."
Từ Thanh Túc có vẻ như bị hành động không biết x/ấu hổ của tôi làm cho sững sờ. Anh đột nhiên buông ấyy tôi ra nhưng lại bị những lời nói của tôi kích động.
Tôi nhìn anh trong xe, thấy anh tức gi/ận đến mức há miệng ra định nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Chúng tôi im lặng một lúc lâu.
Cuối cùng, tôi không nhịn được, lắc nhẹ tay anh, hành động thân mật như thể chúng tôi chưa từng chia tay.
Hành động vô thức thật tai hại, mặt tôi cứng đờ lại.
Khuôn mặt của Từ Thanh Túc bên trong xe cũng không khá hơn là bao. Dựa vào kinh nghiệm hẹn hò bốn năm, tôi biết nếu như trước đây, khi chúng tôi còn yêu nhau thì ít nhất tôi cũng phải dỗ dành anh cả buổi, thậm chí còn phải trả giá bằng một đêm.
Tôi vô tình lạc vào dòng suy nghĩ của mình, khi tỉnh táo lại, vẫn chỉ thấy khuôn mặt lạnh lùng của Từ Thanh Túc.
Quả đúng là nam chính, thật sự quá vô tình!
Sau một lúc im lặng, tôi nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Từ Thanh Túc.
"Chỉ có thể cho cô làm trợ lý, nếu không làm tốt thì cút ngay!"
Dù giọng điệu không mấy tốt nhưng đối với tôi, những lời này như một bản nhạc thiên đường.
Thật tuyệt vời, cuối cùng trái tim tôi cũng không còn đ/au nhói nữa rồi.