Chương 2 +3
Tôi xuyên vào một cuốn tiểu thuyết, trở thành bạn gái cũ chê nghèo yêu giàu của nam chính.
Câu chuyện của tôi kết thúc khi tôi chia tay Từ Thanh Túc, ngay sau đó thì Từ Thanh Túc được gia đình họ nhận về.
Sau khi tôi đ/á Từ Thanh Túc, mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ, chỉ có một điều không may là tôi mắc phải một căn bệ/nh kỳ lạ: nếu cách xa anh quá lâu thì sẽ ch*t.
Vì muốn sống sót, tôi buộc phải mặt dày mày dạn bám lấy Từ Thanh Túc.
3
Ngày hôm sau, tôi vội vã đến công ty của Từ Thanh Túc để nhận việc.
Từ Thanh Túc bây giờ không còn là anh chàng sinh viên nghèo khó ngày trước nữa mà đã trở thành cậu chủ của nhà họ Từ, người đã mất tích hai mươi năm rồi mới được tìm thấy.
Tôi được thư ký của anh sắp xếp vào một phòng nhỏ cạnh văn phòng của anh. Vừa đến nơi, cô thư ký đã kéo tôi lại và hỏi một cách nghiêm túc:
"Cô có làm gì để chọc gi/ận tổng giám đốc Từ không?"
Tôi chớp mắt không hiểu.
Chẳng lẽ tin đồn tôi chia tay với cậu chủ nhà họ Từ vì anh nghèo đã lan truyền khắp nơi rồi sao?
Cô thư ký nhìn thấy vẻ mặt ngây thơ của tôi, xoa đầu tôi một cách thương cảm với vẻ mặt không nỡ nói:
"Tổng giám đốc Từ đã chỉ định cô làm trợ lý riêng của anh ấy."
"Cô biết không, tổng giám đốc Từ có hơi... khó tính một chút. Bình thường công việc trợ lý sinh hoạt sẽ do các thư ký thay phiên nhau làm, chưa bao giờ có chuyện chỉ định một người cụ thể cả…"
Nói xong, cô ấy làm ra vẻ như rất khổ sở.
Tôi sững sờ, nghĩ thầm đây là công việc gì thế này.
Trợ lý sinh hoạt ư, nghe có vẻ rất thân thiết, quả là rất tốt cho trái tim nhỏ bé của tôi.
Tôi nắm ch/ặt tay cô thư ký, trả lời một cách hào phóng: "Không sao đâu, tôi chịu được!"
Tôi nói mạnh miệng như vậy là vì tôi không biết giang hồ hiểm á/c.
Giờ đây, tôi phải chịu trách nhiệm cho những lời nói ngông cuồ/ng của mình.
Tôi vội vã chạy vào phòng pha trà để pha cà phê cho Từ Thanh Túc.
Vừa đưa tách cà phê đến trước mặt anh, anh nhướng mày, lạnh lùng nói:
"Cô muốn tôi uống cà phê hòa tan à?"
?
Tôi nhíu mày, khi yêu nhau, không phải anh là người thích loại cà phê này nhất sao?
Mất bao công tôi lục tung cả phòng pha trà mới tìm được loại này, thế mà giờ lại chê là cà phê hòa tan. Rốt cuộc ai mới là người đang chê nghèo yêu giàu đây?
Dù trong lòng nghĩ vậy nhưng tôi vẫn quay lại phòng pha trà pha cho anh một cốc cà phê mới, pha bằng máy.
"Có đường à? Tôi không uống ngọt, đổi cốc khác."
?
Này Từ Thanh Túc, không phải anh thích uống ngọt nhất sao? Mỗi lần uống trà sữa trân châu đường đen của tôi, anh đều uống đến giọt cuối cùng mà!
Ánh mắt tôi rõ ràng thể hiện ý nghĩa đó.
Từ Thanh Túc thấy tôi không động đậy, dừng công việc đang làm, nhìn tôi với vẻ mặt không chút biểu cảm: "Sao? Không muốn làm nữa à?"
Được rồi, tôi nhịn.
Tôi uống một ngụm lớn cà phê mà anh để trên bàn, cố gắng nở một nụ cười:
"Dạ, vâng! Tôi đi ngay bây giờ!"
Sau khi chạy đi chạy lại vài lần, cuối cùng tôi cũng pha được cốc cà phê vừa ý Từ Thanh Túc nhưng lúc này đã gần đến giờ ăn trưa rồi.
Lúc này, thư ký Tưởng, cũng chính là cô thư ký lúc nãy đến tìm tôi. Cô ấy đưa cho tôi một danh sách.
"Đây là danh sách các nhà hàng sang trọng trong thành phố."
Mắt tôi sáng rỡ: "Chúng ta sẽ ăn trưa ở một trong những chỗ này à? Tiêu chuẩn ăn uống của tập đoàn Hứa cao thế thật đấy!"
Thư ký Tưởng lườm tôi một cái.
"Đừng có mà nói linh tinh. Em hãy chọn một nhà hàng trong danh sách này, trưa nay tổng giám đốc Từ sẽ đi ăn trưa với đối tượng xem mắt."
?
Bạn trai cũ ăn cơm với đối tượng xem mắt mà nhà hàng còn phải do bạn gái cũ như tôi chọn hả?