Chương 4
Tôi chợt nhớ ra đây là một tình tiết trong tiểu thuyết.
Nữ chính Lâm D/ao Dao và Từ Thanh Túc lần đầu tiên gặp nhau chính là trong một buổi xem mắt.
Tôi cố gắng kìm nén nỗi chua xót trong lòng, chọn một nhà hàng gần công ty nhất một cách chuyên nghiệp.
Tan làm, khi tôi định cùng thư ký Tưởng đi ăn ở căng tin công ty thì Từ Thanh Túc gọi tôi lại.
Anh lạnh lùng nói: "Đưa tôi đến nhà hàng."
Cuối cùng, dưới ánh mắt đầy thương cảm của thư ký Tưởng, tôi và Từ Thanh Túc đến bãi đậu xe.
Vừa định ngồi vào ghế lái thì tôi bị Từ Thanh Túc kéo lại, anh nhìn tôi với vẻ mặt lạnh lùng.
"Ngồi ghế phụ."
Tôi sững sờ: "Không phải anh bảo tôi làm tài xế cho anh sao?"
Từ Thanh Túc đóng cửa xe một cách mạnh mẽ: "Lên xe, đừng để tôi phải nói lần thứ hai."
Tôi bất lực mà lên xe.
Nói thật, từ khi về nhà làm cậu chủ, anh nói chuyện cứng rắn hẳn lên.
Hồi còn yêu nhau, dù tức gi/ận đến mấy thì anh cũng chỉ hung hăng hôn tôi mà thôi.
Những chuyện cũ không thể nhớ lại, xe đến dưới tòa nhà nhà hàng, tôi ngồi trên ghế phụ do dự không biết nên làm gì.
Từ Thanh Túc không kiên nhẫn nói: "Không xuống xe à, ngẩn ngơ cái gì thế?"
Tôi lườm anh một cái: "Tổng giám đốc Từ không phải đi xem mắt sao? Dẫn theo một người yêu cũ như tôi có hơi kỳ quặc đấy."
Vừa nói xong, Từ Thanh Túc đã mở cửa xe cho tôi: "Giờ mới nhớ ra cô là người yêu cũ của tôi à?
"Khi bảo tôi đặt bàn cho buổi xem mắt, sao anh không nhớ ra điều này?"
Tôi: "..."
Tôi thấy Từ Thanh Túc thật kỳ lạ, rõ ràng là anh ấy bảo tôi đặt mà.
Hơn nữa, cho dù tôi không đặt thì cũng sẽ có người khác làm, dù tôi có ngăn cản thế nào thì tình tiết này cũng sẽ xảy ra thôi.
Việc tôi chống đối có ý nghĩa gì đâu?
Từ Thanh Túc kéo tay tôi xuống xe vào nhà hàng và đi thẳng đến bàn số 52 mà tôi đã đặt.
"Biết anh đi xem mắt, tôi còn đặc biệt chọn bàn số 52, chu đáo lắm chứ gì."
Trên bàn đã có một cô gái tóc xoăn sóng, môi đỏ chót đang ngồi đó.
Thấy chúng tôi đến, cô ấy đứng dậy, cười nói: "Ồ, tổng giám đốc Từ, đi xem mắt mà còn dẫn theo cả người yêu cũ nữa à!"
Từ Thanh Túc kéo ghế cho tôi ngồi xuống rồi lạnh lùng nói:
"Đừng nói nhảm, ăn xong thì về."
Cô gái xinh đẹp lắc đầu cười, rồi ném cho tôi một cái nháy mắt vô cùng quyến rũ:
"Em gái, chào cô, tôi là Lâm D/ao Dao."
Sau đó cô ấy liếc xéo Từ Thanh Túc nói: "Chậc chậc, cuối cùng tôi cũng biết cô em này muốn chia tay cậu. Cậu đúng là tên đàn ông không biết lãng mạn."
Từ Thanh Túc chẳng thèm nhìn cô ấy, cúi đầu sắp xếp đồ ăn: "Lãng mạn có ích gì? Có giúp tôi giành được quyền thừa kế công ty không?"
Lâm D/ao Dao: "Ok, tôi im lặng, cậu cứ ăn tiếp đi."
Từ Thanh Túc lại hừ lạnh nói với tôi: "Còn không mau ăn? Chờ đến lúc về ăn cơm thừa ở căng tin à?"
Tôi: "..."
"Hóa ra tôi chỉ là người đi cùng hai người ăn cơm thôi à!"
Ngồi trên xe trở về công ty, bộ n/ão tôi như muốn n/ổ tung rồi. Ai mà ngờ lần gặp mặt đầu tiên của nam nữ chính lại phát triển theo hướng này.
Hơn nữa, nữ chính không phải là kiểu tiểu thư nhà giàu sa sút à? Thế mà cô gái tóc xoăn, môi đỏ chót kia là ai vậy?
Còn chuyện quyền thừa kế công ty nữa chứ!
Cảm giác như họ đang chơi một trò chơi đố vui vượt quá cả cốt truyện trong sách.
Nhưng mà thế giới này không phải là không thể thay đổi cốt truyện sao?