Chương 7+ 8
Người trong giang hồ có trăm ngàn kế, sau khi tan làm, tôi nhanh chóng gửi đơn xin nghỉ ốm lên hệ thống AA của công ty, kèm theo cả bản ghi bệ/nh trước đây.
Sau đó, tôi đặt vé máy bay cùng chuyến bay với Từ Thanh Túc.
Khi Từ Thanh Túc nhìn thấy tôi trên máy bay, đôi mắt bình tĩnh thường ngày của anh cũng hơi mở to ra.
Tôi ngồi cạnh anh, cười hì hì nói: "Hì hì, trùng hợp quá tổng giám đốc Từ nhỉ! Thế mà chúng ta lại đi cùng một chuyến bay."
Từ Thanh Túc nhíu mày nhẹ: "Ngày mai cô nghỉ làm à?"
Tôi vẫy tay giải thích: "Tôi xin nghỉ rồi."
"Lý do?"
"À, tự nhiên muốn đi du lịch thôi."
Từ Thanh Túc nhíu mày đến mức có thể kẹp được muỗi, gương mặt lạnh như băng, anh túm ch/ặt lấy tay tôi:
"Cô không muốn làm việc nữa à?
"Hơn nữa, Hứa Nhạc Chi, cô có thể đừng có suy nghĩ lung tung được không? Một người m/ù đường mà còn muốn đi du lịch một mình à?"
"Ngày mai tôi lại không thể bỏ qua việc thị sát chi nhánh công ty để đi chơi với cô."
Từ Thanh Túc trước mặt tôi lúc này thật xa lạ, hoàn toàn khác với trong ký ức của tôi, cả người anh toát lên vẻ lạnh lùng cao quý.
Tôi vùng vẫy nhưng không được, nhìn anh ở khoảng cách gần, tôi đột nhiên cảm thấy vô lực.
Tôi thì thầm: "Không có gì, tôi chỉ muốn sống thôi."
"Cái gì?"
…
Thấy tôi im lặng không nói gì, Từ Thanh Túc thở dài, cuối cùng cũng nhượng bộ: "Ngày mai làm xong việc thị sát, tôi có thể dẫn em đi chơi một chút nhưng ban ngày em không được chạy lung tung."
Giọng điệu của anh cuối cùng cũng dịu đi, cứ như thể chúng tôi chưa từng chia tay.
Không khí trở nên dễ chịu, khiến tôi không nhịn được mà đòi hỏi thêm: "Vậy tôi có thể theo anh cả ngày được không?"
Từ Thanh Túc: "Đừng có được voi đòi tiên."
8
Ngày hôm sau khi đi thị sát chi nhánh công ty, tôi tình cờ gặp lại nữ chính Lâm D/ao Dao.
Cô ấy vẫn y như lần đầu gặp, đi đôi giày cao gót, sải bước đến phía chúng tôi một cách tự tin.
"Ôi, tổng giám đốc Từ đi thị sát mà còn dẫn theo cả em bé đáng yêu nữa này."
Tôi quay đầu nhìn Từ Thanh Túc đang bày ra vẻ mặt lạnh lùng rồi lại nhìn nam thư ký cao lớn bên cạnh.
Tôi thử chỉ vào mình, hỏi: "Cô ấy đang nói về tôi à?"
Lâm D/ao Dao không để ý đến sự ngăn cản của Từ Thanh Túc, cô ấy véo nhẹ má tôi.
"Đúng rồi đó, ngốc nghếch, giống hệt bạn gái tôi."
Tôi chợt nhớ lại, trong truyện nữ chính đâu có bạn gái nào cả!
Thôi bỏ đi, đừng nghĩ nữa, nữ chính và nam chính hẹn hò còn tan tành, chuyện nhỏ nhặt này cứ mặc kệ nó.
Từ Thanh Túc mặt lạnh như tiền, ngăn cản tay Lâm D/ao Dao định sờ đầu tôi rồi kéo tôi ra một bên: "Lát nữa tôi đi thị sát không có thời gian, cô giúp tôi trông chừng cô ấy."
Lâm D/ao Dao giơ tay ra hiệu "OK".
Từ Thanh Túc lại cảnh cáo Lâm D/ao Dao một cái: "Đừng có động chân động tay."
Rồi thế là, tôi đứng đó mặt ngơ ngác, để lại Lâm D/ao Dao ở bên cạnh.
Tôi còn chưa kịp hỏi gì thì thang máy đột ngột mở ra, một nhóm người bước ra, trong đó có một người đàn ông trông rất quen mặt.
Tôi từng gặp ông ấy một lần.
Người đã trả tôi mười triệu để chia tay Từ Thanh Túc.
Tôi vô thức rụt rè trốn sau lưng Lâm D/ao Dao.
Lâm D/ao Dao cũng không còn vẻ ngông nghênh thường ngày nữa, mà nghiêm túc chào hỏi: "Chú Từ, chú cũng đến đây ạ?"
Ông Từ mặt lạnh tanh: "Thanh Túc lần đầu đến chi nhánh, tôi đến xem tình hình thế nào thôi."
"Hổ phụ không sinh khuyển tử, Thanh Túc có người bố như chú thì chắc chắn sẽ không tệ."
Lâm D/ao Dao cười nịnh nọt.
Ông Từ cũng nở một nụ cười nhẹ: "Các bạn trẻ nên luyện tập nhiều hơn. À mà đúng rồi, hai đứa dự định khi nào thì đính hôn? Đừng kéo dài nữa, lỡ có chuyện gì không hay thì phiền."
Nói rồi, ông ấy cố ý liếc tôi một cái.
Ồ, tôi còn tưởng ông ấy không nhìn thấy tôi nữa chứ.
Đây rõ ràng là đang ám chỉ tôi mà!
Lâm D/ao Dao ứng phó ông ấy một lúc lâu rồi cả nhóm người ồn ào đi khỏi.
Sau đó, Lâm D/ao Dao xoay vòng quanh tôi: "Cô thật dũng cảm khi quyết định kết hôn với một người như vậy."
Tôi: "...?"
Cái gì cơ, ai nói tôi sắp lấy nhà anh ấy? Không phải cô mới là người sắp đính hôn sao?
Cô mới là nữ chính, không phải vừa mới bàn chuyện đính hôn à?
Lâm D/ao Dao bật cười ha hả: "Ha ha ha, Từ Thanh Túc nói là bạn gái cậu ấy luôn thể hiện cảm xúc ra mặt, lúc đầu tôi còn không tin."
Tôi nhìn cô ấy cười đến không nhịn được, trong lòng âm thầm trợn trắng mắt.
Lâm D/ao Dao cười càng tươi hơn: "Càng nhìn càng thấy dễ thương, không trách Từ Thanh Túc lại thích cô."
Tôi lắc đầu: "Chúng tôi đã chia tay rồi."
"Rơi vào tay cậu ấy rồi mà còn muốn chạy à?" Lâm D/ao Dao vuốt tóc: "Bé ngoan à, chấp nhận số phận đi! Nhưng cũng đừng quá lo lắng, việc tôi và cậu ấy sắp kết hôn chỉ là giả thôi. Theo như những gì tôi tìm hiểu về cậu ấy, sau khi xong việc này, cậu ấy sẽ đến tìm cô ngay. Muốn chia tay? Không thể đâu!"
Tôi x/á/c nhận một lần nữa, cốt truyện này hoàn toàn sụp đổ rồi, nữ chính lại còn ship tôi với Từ Thanh Túc nữa chứ.
Nhưng mà cái thế giới khốn kiếp này, sao không xóa bỏ cái thiết lập cứ xa Từ Thanh Túc là tim đ/au nhói không hả?