Vạn Dặm Xa Có Trùng Phùng
Hoàn thànhVăn án: Tôi được mọi người biết đến là bạch nguyệt quang của một tên lầm lì và tối tăm. Hiện tại, tay tôi lơ lửng trên không, nhìn qua sẽ tựa hồ như đang chuẩn bị gỡ chiếc lá khô mắc trên tóc người đối diện. Suy nghĩ thêm một lúc, tôi trượt tay xuống, lướt qua cổ rồi nhẹ nhàng ấn vào ng/ực người kia. Xong đẩy mạnh. Đúng như ta dự đoán, người kia rơi xuống ao sen. Trời vào cuối thu, trong ao chỉ còn lại vài chiếc lá sen g/ãy, nom sâu chẳng thấy đáy. Nhưng rồi tôi cũng nhảy theo xuống đó.
Hẹn Không Yêu Lại Kiếp Này
Hoàn thànhCho dù biết thiếu niên sa sút trước mắt tương lai sẽ nắm giữ thiên hạ, nhưng ta vẫn muốn từ hôn với hắn ta. "Tỷ tỷ, tại sao?" Ân Can giữ ch/ặt ta, ánh mắt ngập tràn sự cố chấp như thể ta chính là kẻ phụ bạc. Khả năng diễn xuất tốt thật. Nếu như ta không sống lại một lần thì cũng sẽ không nhận ra, thiếu niên trước mắt này sẽ giao con gái ruột của chúng ta cho sủng phi của hắn ng/ược đ/ãi đến ch*t, mặc cho ta khóc than x/é ruột x/é gan.
Yêu Nàng Ở Mọi Thế Giới
Hoàn thànhVăn án: Sau khi xuyên không, tôi đã ẩn cư mười năm, mới phát hiện ra cốt truyện đã kết thúc từ lâu, nam nữ chính thậm chí đã có con. Hoàn mỹ, quá hoàn mỹ. Tôi quyết định không quay lại nữa, tiếp tục cuộc sống vui vẻ của mình. Nhân tiện, tôi nhặt được một anh chàng đẹp trai gần ch*t dưới vách núi về căn nhà nhỏ của mình. Kết thúc rồi, cuối cùng cũng có thể mang tên phản diện này về nhà để dạy dỗ hắn sống cho tử tế, mọi người đều vui vẻ.
Gả Thay Hốt Vàng
Hoàn thànhVăn án Tất cả mọi người ở Thịnh Kinh này đều biết đích muội của ta, Thẩm Ngọc Thư, nhất kiến chung tình với Thành Dương Vương, sau này nhất định sẽ thành hôn với hắn ta. Tuy nhiên, thánh chỉ của Hoàng đế lại chỉ định nàng ta phải thành hôn với thúc thúc của Thành Dương Vương là Bình Hoài Vương. Nàng ta khóc lóc, la hét đủ kiểu đòi từ chối cho đến khi ta phải thay thế nàng nhận cuộc hôn nhân này. Người ta đồn rằng phu quân tương lai của ta mắc bệ/nh nặng khi thân chinh trên chiến trường, rất có khả năng đoản mệnh, ta mà gả tới thì phải chăm sóc ngài ấy và còn phải sớm sinh hài tử. Cho đến ngày hôm đó, ta tận mắt nhìn thấy phu quân của ta một tay gi*t người bằng thanh trường ki/ếm nặng nề đẫm m/áu ngay trong Thái Cực Điện, ánh mắt t/àn b/ạo hung á/c. Sau khi nhìn thấy ta, ngài ấy ngay lập tức buông thanh ki/ếm ra, bước về phía ta và trầm giọng nói: “Thẩm Vạn Loan, ta đ/au quá.” Ta nhìn bộ dạng toàn thân đẫm m/áu của người trước mặt, sửng sốt một chút, có ai có thể cho ta biết rốt cuộc người phu quân ốm yếu bệ/nh tật, không thể tự chăm sóc bản thân của ta đã đi đâu rồi không ?
Khương Khanh
Hoàn thànhNăm thứ bảy ở bên cạnh Chu Nguyên Kỳ. Hắn chọn cách p h ụ b ạ c ta, quyết định lập con gái của Tể tướng làm Hoàng hậu. “Vân Nhi xuất thân cao quý, còn nàng lai lịch không rõ.” “Nhưng chỉ cần nàng tôn trọng nàng ấy, ta vẫn sẽ phong nàng làm phi.” Thế nhưng hắn từng nói, kiếp này chỉ cưới một mình ta, tuyệt đối không p h ả n b ộ i. Là một người xuyên không, ta sẽ không chia sẻ chồng với người khác, chọn cách rời bỏ. Nhưng Chu Nguyên Kỳ lại g i a m c ầ m ta. Hắn không cho phép ta rời đi, lại còn dung túng cho Tạ Vân Nhi s ỉ n h ụ c ta. Đêm đại hôn, hắn lại đến khuyên nhủ, nhưng ta một lần nữa từ chối. Chu Nguyên Kỳ t ứ c g i ậ n: “Ở chỗ này, ngươi chỉ là bèo dạt không rễ, chỉ có thể dựa vào ta mà sống, hiểu không?” Sau khi hắn rời đi, bạn thân ta đột nhiên xuất hiện. Nàng ấy mở rộng vòng tay về phía ta — “Nghênh Nghênh n g ố c n g h ế c h, tớ đến đón cậu về nhà đây.”