Cố Chấp
Hoàn thànhTôi bỏ th/uốc vào rư/ợu của đối thủ một mất một còn chỉ để xem cậu ta mất mặt. Nhưng vừa quay đầu lại thì bị cậu ta bắt quả tang. Thế nhưng cậu ta không tức gi/ận, ngược lại còn cười nhạt, uống cạn ly rư/ợu. Tôi đờ người, nhìn cậu ta từ từ cởi cúc áo, giọng nói điệu lười biếng: “Nếu còn không chạy, thì sẽ không kịp đâu đấy.”
Ta Là Bề Tôi Của Thái Tử
Hoàn thànhMô tả: Thân là đứng đầu từ dưới đếm lên trên bảng sát thủ, chiêu ta am hiểu nhất là tìm được đường sống khi bị đe dọa. Ví dụ như bây giờ, ta dễ dàng thoát khỏi đám thị vệ để nhào vào đùi Thái tử. Ta chưa kịp khóc lóc c/ầu x/in tha thứ. "Xoẹt" một tiếng, trường bào Thái tử rá/ch ra, lộ ra bắp đùi trắng nõn. Vết bớt hoa mai trên đùi còn rất quen mắt. Giống tên bi/ến th/ái lần trước lợi dụng ta y như đúc. Ta với thái tử mắt to mắt nhỏ nhìn nhau. Mẹ ta ơi, bà ta ơi! Nhị của lão gia áo hoa lớn ơi! Thái tử điện hạ cong, còn bị ta phát hiện! Ta lần này thật sự không thể sống sót trở về rồi!
Tiểu Thiếu Gia
Hoàn thànhMô tả: Năm tôi chào đời, anh trai ba tuổi của tôi đã bị b/ắt c/óc. Mẹ đ/au khổ đến tột cùng, vì vậy sinh non. Thế nên, tôi không phải là một đứa trẻ khỏe mạnh. Mẹ vì sự mất tích của anh trai mà đắm chìm trong nỗi buồn không thể thoát ra được. Ba vừa phải quản lý công ty, vừa phải dành thời gian để tìm ki/ếm đứa con trai mất tích. Anh cả thì chú tâm hoàn toàn vào việc học. Tôi trở thành người vô hình trong gia đình. *truyện không dui cho lắm.
Nam Phụ Ác Độc Tìm Kiếm Tự Do
Hoàn thànhTrong hậu cung có một cung điện còn đơn sơ thê thảm hơn so với lãnh cung, nó không có tên, vì vậy nó được gọi là Vô Danh Cư. Trong đình viện có một cây sơn trà cổ, thân cây thô to vững chắc, che khuất bầu trời. Vô Danh Cư được dựng nên sau khi hoàng đế lên ngôi, giam giữ một công tử đi*n bên trong.
[ĐAM] Bách Gia Tỏa
Hoàn thànhVăn án: Ta tên là Nhạn Trầm, hai mươi ba tuổi, là nam sủng được hoàng đế nước Khải cưng chiều nhất, có quyền lực lấn át cả triều đình. Năm Thiên Khải thứ hai mươi tám, Triệu tướng quân là một vị tướng trung thành thẳng thắn nhưng vì bất kính với ta nên bị mấy tên đại thần nịnh bợ ta âm thầm mưu hại, vạch tội vào tù khiến cả khiến triều đình xôn xao bất an. Khải Vương đã ngoài sáu mươi tuổi, càng ngày càng lẩm cẩm, đã bỏ bê việc triều chính từ lâu, suốt ngày chỉ lo lắng hưởng lạc trong hậu cung. Đêm xuân chăn ấm, mỹ nhân ở bên, lão ta vẫn không hài lòng, ôm lấy mặt ta cười d/âm đãng. Ta vuốt ve đàn cổ, mỉm cười, ánh mắt nhìn lão ta đầy ẩn ý.