Bìa truyện

Văn án: Thuở niên thiếu, vì báo đáp ơn nghĩa của Hoàng hậu, ta đã dốc hết sức mình bảo vệ Lục Hoàng tử. Sau này khi hắn trở thành bậc cửu ngũ chí tôn, nắm giữ quyền sinh quyền s/át, ta cũng trở thành nữ quan luôn hầu hạ bên cạnh, khiến ai nấy đều ngưỡng m/ộ. Cho đến ngày Đại Hoàng tử tròn một tháng, trong cung thắp lên ngàn chiếc đèn Khổng Minh để cầu phúc cho Hoàng tử, hắn cũng ban cho ta một điều ước. Mọi người đều nghĩ rằng ta sẽ c/ầu x/in hắn phong cho ta làm phi. Nhưng chẳng ai ngờ, ta qu/ỳ thẳng lưng, điều ta c/ầu x/in lại chính là được xuất cung. Không ai để ý đến đôi tay siết ch/ặt dưới tay áo hoàng bào của hắn, chỉ thấy hắn cắn răng bác bỏ: "Ngươi đừng mơ." Hắn tưởng rằng ta đã quen sống trong nhung lụa, phải chịu đựng chút khổ sở mới cam tâm ở lại bên cạnh hắn. Nhưng hắn không hề biết rằng, lý do ta xin xuất cung, chỉ vì... Ta sắp ch*t rồi. ……

8/10
Bìa truyện
Tác giả: 一把红豆 等

Văn án: Thái tử phi từng là người bạn thân nhất của ta. Nhưng nàng phát hiện ra rằng thái tử ban đầu thích ta. Dưới sự gh/en tị, nàng đã khiến phủ tướng quân của ta mang tiếng x/ấu là ph/ản qu/ốc, hại cả nhà trung thành của ta đều ch*t th/ảm. Ta hỏi nàng tại sao. Nàng ta nói: “Muốn trách chỉ có thể trách ngươi dụ dỗ thái tử.” Khi ta mở mắt ra lần nữa, ta quay lại trước lúc nàng ta xuất giá. Cả nhà nàng m/ất t/ích, vừa khóc vừa c/ầu x/in ta cho nơi trú ẩn. Nhưng nàng không biết rằng cha mẹ nàng đã bị ta m/ổ b/ụn/g, đệ đệ nàng đã bị ta ph/ân ch/i. Bây giờ, chỉ còn lại nàng rồi…

8/10
Bìa truyện

Văn án: Ngày đó chiến thắng trở về, phu quân ta mang về một nữ tử đang m/ang th/ai. Ta vô cùng vui mừng, cám ơn trời đất, cuối cùng ta có thể yêu cầu hòa ly. Ta nóng lòng muốn đưa thư hòa ly cho phu quân, hắn đỡ mỹ nhân mới vào phủ. lại đen mặt: “Hòa ly, ly trong mơ đi.” Ta cười lạnh: “Không hòa ly, ta dựa vào cái gì thoát khỏi trạng thái thủ tiết, t/ang phu sao?”

8/10
Bìa truyện
Tác giả: Mộc Thần

Văn án: Ta thành hôn với cha của thanh mai trúc mã. Sau khi ngài ấy qu/a đ/ời ta trở thành Thái hậu. Thanh mai trúc mã của ta khi đã nắm giữ giang sơn vững chắc, đã ban cho ta một ly rư/ợu đ/ộc. "Hoàng nhi cung tiễn mẫu hậu." Ta cười khẩy: "Nguyện quân đừng nhớ chuyện xưa, giữ cho giang sơn yên ổn, thiên tuế trường an." Ta cầm chén rư/ợu trên bàn uống cạn, cơn đ/au tràn ngập toàn thân, ý thức mờ mịt, chỉ nghe thấy một tiếng "đợi ta". Mùa thu năm Quảng Đức thứ tám, Hoàng Thái Hậu Hồng Nghị băng hà.

8/10
Bìa truyện

Văn án: Ta là hoa khôi nổi danh nhất thành Kim Lăng, nhưng nhất tâm đơn luyến(*) tân khoa trạng nguyên Mạnh Du Bạch, vì c/ứu hắn mà nhờ cậy kẻ khác. (*) yêu đơn phương Nhưng cuối cùng hắn lại vì người trong lòng mà gửi ta đến dưới trướng của phản quân: “Vân Nô, nếu nữ tử như A Cẩm không thuần khiết, sao ngươi còn để nàng ấy sống?” Sau đó trong lúc h/ỗn l/oạn ta đã nh/ảy xuống vách núi, th/ịt n/á/t x/ương t/an, hắn một đêm bạc đầu, đi tìm ta khắp cùng trời cuối đất. Tương kiến lần nữa vào thọ yến của Hoàng đế Thẩm Khác, ta đã là sủng phi h/ại n/ước h/ại d/ân còn hắn thành nghĩa tử của Thẩm Khác. Hắn đỏ mắt hỏi ta: “Vân Nô, ta biết nàng vẫn còn sống có đúng không?” Ta m/ỉa m/ai cười nói: “Vương Gia đang c/uồng l/oạn à? Bây giờ ngài phải gọi ta một tiếng mẫu phi.”

8/10