Bìa truyện
Tác giả: Đông Chí

Buổi biểu diễn ca nhạc kết thúc, tôi lấy hết can đảm đến bắt chuyện với chị gái đ/á/nh trống tóc dài đen tuyền kia: "Mỹ nữ, cho anh xin liên hệ nha?" Người đó hờ hững nâng mí mắt, vén váy lên, giọng khàn khàn cười nói: "Gọi mỹ nữ không được, phải gọi là chồng." Tay trống phất phất vạt váy, ánh mắt liếc xuống bụng dưới của tôi: "Chấp nhận người lớn hơn cậu không?" Đầu óc tôi như muốn n/ổ tung. Quả thật... lớn hơn tôi.

8/10
Bìa truyện
Tác giả: 枝枝为只只

Yêu nhau năm năm, bỗng một hôm tôi đọc được một dòng tin nhắn trên điện thoại của bạn trai: [Nếu như không có bạn gái, anh sẽ thích em chứ?] Anh ta chỉ đáp lại một chữ: "Sẽ." Tôi đưa đoạn nhật ký trò chuyện ấy cho anh ta. Sau một hồi im lặng, anh ta dụi đầu th/uốc lá. “Anh đã nói rồi, cô ấy chỉ là đồng nghiệp thôi, anh cũng đã hứa sau này sẽ không xảy ra chuyện gì với cô ấy, như vậy còn chưa đủ sao?” Lúc nói ra lời này, trên mặt anh ta không có biểu cảm gì hết nhưng trong giọng nói lại không hề che dấu sự thất vọng và tự trách. Vào giây phút đó, tôi nhận ra dường như tôi không quen biết người này.

8/10
Bìa truyện

Văn án: Cùng Hộ Khuyên thái tử gia đính hôn năm thứ hai, thiên kim thật bị tìm về rồi. Tôi không khóc cũng không làm náo lo/ạn, chủ động nói trả lại tất cả. Ngày tôi rời đi, tôi đã gửi cho anh ấy một bài luận ngắn rồi biến mất hoàn toàn. Hai tuần sau, tôi bị anh ấy chặn lại ở hành lang dưới lầu, mắt anh ấy đỏ hoe, giọng nói khàn khàn có chút c/ầu x/in: “Chi Chi, những gì em nói anh đều sẽ thay đổi. Xin em đừng không cần anh mà.”

8/10
Bìa truyện
Tác giả: 菠萝刀

Văn án: Ta đã yêu một mật vệ. Thật không may, tên của ta là Ngưu A Hoa, là một kẻ b/án tàu hũ, chỉ khi ở trong giấc mơ ta mới có thể trở thành công chúa.

8/10
Bìa truyện
Tác giả: 娃哈哈

Văn án: Lúc được biết mình là một nữ phụ đ/ộc á/c ta chỉ mới năm tuổi. Ta khi đó bởi vì t/é ng/ã trong lúc cấy lúa trong ruộng, đ/è hư cây giống bị cha nh/ốt trong phòng chứa củi, đói đến tái xanh mặt mày. Trong lúc ta gặm hết những cành cây còn mầm lá non trong phòng chứa củi, chuẩn bị đào đất mà ăn, tiên nhân xuất hiện rồi. Ông ấy nói thế giới này là một cuốn sách, cha và nương đều không phải là phụ mẫu sinh ra ta, người sinh ra ta ở Quy Bình Hầu phủ. Trước đây thời ch/iến l/oạn, Quy Bình Hầu phu nhân chạy nạn đến ở nhờ nhà cha nương ta, cùng lúc với a nương ta mà hạ sinh một cô con gái, người cha nghèo khổ th/ô t/ục của ta thấy phu nhân toàn thân hoa lệ, bèn lén lút hoán đổi hai đứa trẻ, muốn vì cốt nhục của mình trải một đường gấm vóc phía trước. Tiên nhân nói rằng con gái ruột của cha ta là nữ chính trong cuốn sách này, còn ta, người đã bị chiếm lấy thân phận, là một nữ phụ đ/ộc á/c c/ăm gh/ét nữ chính cuối cùng ch*t trong u/ất ứ/c. Ta không hiểu tiên nhân đang nói gì, chỉ cảm thấy ngài vô cùng uy nghiêm, trong vẻ đẹp lộ ra mười phần hiền từ. Còn nữa chính là, thần tiên chắc chắn có thể cho ta ăn được một bữa cơm no. Ta lập tức ôm lấy chân của ngài. “Tiên nhân ba ba, ta đói!”

8/10