Hôm đó vừa hay chiến đội thắng một trận đấu quan trọng, quản lý nói muốn đi ăn mừng nên đã đặt bàn ở một khách sạn năm sao. Nhưng năm thành viên thêm cả huấn luyện viên và quản lý, một chiếc xe hiển nhiên không đủ, vì vậy cuối cùng chia thành hai xe, tôi và Kỳ Dương, còn có MID Tiểu Phan ngồi cùng một xe. Kỳ Dương ngồi ở ghế sau, tôi suy nghĩ, đang chuẩn bị ngồi vào ghế phụ lái, nhưng Tiểu Phan nhanh tay nhanh chân đã ngồi vào chỗ đó trước tôi, vì thế tôi bị ngồi chung với Kỳ Dương ở hàng ghế sau. Thắng được trận đấu, mọi người đều khá vui vẻ. Quản lý chơi lớn nói ngày mai cho mọi người nghỉ ngơi một ngày, hôm nay có thể uống chút rư/ợu. Vì thế các thành viên lần lượt nâng ly với quản lý, không khí vô cùng vui vẻ náo nhiệt, tôi cũng bị lây nhiễm, tâm trạng không tệ nên đã uống hai ly. Quãng đường trở về vẫn như lúc đi, có lẽ là thấy quản lý và huấn luyện viên không có ở đây, Tiểu Phan ngồi ở hàng trước gan lớn lấy một điếu th/uốc từ trong túi ra, cầm hộp quẹt đang muốn đ/ốt lên. “Câu đang làm gì đấy?” Kỳ Dương có uống chút rư/ợu, bây giờ mặt hơi đỏ. Nhìn thấy Tiểu Phan lấy th/uốc ra, anh cau mày lại: “Không nhìn thấy trợ lý Đường cũng ở đây sao, cậu hút cái gì chứ.” Thế nhưng Tiểu Phan đã uống ngà ngà say còn chưa phản ứng lại, quay đầu nhìn sang Kỳ Dương, vô thức nói: “Chẳng phải lúc trước anh cũng hút…” Kỳ Dương trừng mắt lên: “Tôi còn có thể húc đầu cậu.” Tiểu Phan bị cái trừng mắt của Kỳ Dương làm cho tỉnh táo, nhìn tôi đang ngồi kế bên Kỳ Dương một cái, lập tức nghiêm túc lại, sắp xếp từ ngữ giải thích với tôi: “Anh của em từ trước đến nay không hút th/uốc, anh ấy là thanh niên năm tốt, một người đàn ông hoàn hảo.” “Ừm, vậy mới đúng chứ.” Kỳ Dương mãn nguyện gật đầu, vẻ mặt như “cha hiền dạy con.” Tôi: …. Đồ th/ần ki/nh, tên Kỳ Dương này quả thật bệ/nh không nhẹ đấy! Tôi vừa tức vừa buồn cười, nhưng trong lòng cũng biết, tôi có tư cách gì quản Kỳ Dương hút th/uốc hay không, tôi cũng không là gì với anh cả. “Trợ lý Đường.” Kỳ Dương đột nhiên kêu tên tôi. “Hửm?” Tôi bực tức đáp lại anh một câu. "Hôm nay trong lúc nghỉ giữa trận, anh nhìn thấy em và huấn luyện viên đang cùng xem phát lại." Giọng nói của anh chậm rãi, trong ánh mắt mang theo chút nghi ngờ sau khi s/ay rư/ợu, "Anh nhớ em lúc trước, không bao giờ quan tâm, cũng không bao giờ xem những thứ này." "Bây giờ xem hiểu rồi sao?" Anh hỏi tôi. Tôi im lặng không lên tiếng, nghiêng đầu qua giả vờ nhìn cảnh ở ngoài cửa sổ. Một lúc sau, mới nhẹ giọng lên tiếng: "Xem hiểu rồi." Bởi vì thích anh, vì vậy sau khi anh đi, em thử tìm hiểu việc mà anh thích. Trên vai đột nhiên cảm thấy nặng nề, là Kỳ Dương dựa vào. "Đường Tô…" Anh nhỏ giọng lầm bầm, có lẽ bởi vì uống say rồi, mới nói những lời thường ngày không bao giờ nói. "Ba năm nay, anh rất nhớ em…" Tôi nhắm mắt lại, không trả lời anh.