Khi quay về trụ sở, Kỳ Dương đã dựa vào vai tôi ngủ say. Tiểu Phan nhìn thấy, lập tức đến giúp tôi đỡ anh dậy, ngại ngùng giải thích với tôi: "Đội trưởng Kỳ chắc mệt quá rồi." "Gần đây chuẩn bị thi đấu nên ngày nào cũng tăng cường tập luyện, anh Kỳ vừa là đội trưởng vừa kiêm chỉ huy, vì vậy sau khi kết thúc tập luyện còn thường bị huấn luyện viên gọi đi họp bàn chiến lược, khoảng thời gian này anh ấy không được nghỉ ngơi đàng hoàng mấy." "Không sao, đỡ anh ấy lên lầu đi." Tôi gật đầu tỏ lòng thông cảm, dù sao khoảng thời gian này bọn họ liều mạng tập luyện bao nhiêu, tôi đều nhìn thấy cả. Vì vậy đối mặt Kỳ Dương, ngược lại bây giờ tôi có chút không biết tỏ rõ thái độ như thế nào. Khi vừa đến trụ sở, tôi lấy việc chọc tức Kỳ Dương là nhiệm vụ, mỗi ngày đều phải chọc ngoáy anh mấy câu, nhìn bộ dạng anh tức gi/ận không làm được gì, tôi mới thấy ng/uôi ngoai hơn chút cảm giác khó chịu trong ba năm qua. Nhưng khi nhìn thấy anh mỗi ngày luyện tập mười mấy tiếng đồng hồ, ăn cơm cũng không rời mắt khỏi máy tính, lần này đến lần khác tập luyện cùng một kỹ năng hơn trăm lần để trở thành nỗi nhớ trong m/áu thịt… Tôi nghĩ, hình như mình đã đạt được mục đích khi đến đây. Vậy tiếp theo nên làm gì? Tôi nhìn Tiểu Phan gọi Lâm Dạng đến, hai người cùng nhau đỡ Kỳ Dương lên lầu. Kết quả vừa nằm lên giường, Kỳ Dương lập tức ngồi dậy, mở mắt nhìn vòng quanh phòng, giống như đang tìm gì đó. Cuối cùng khi nhìn thấy tôi, ánh mắt sáng lên, hơi tỉnh táo lại một chút. “Đường Tô.” Anh hình như đã quên mất chuyện chúng tôi chia tay, vẫn giống như ba năm trước, hướng về phía tôi cười nói: “Lần này anh thi đấu được tiền thưởng, có rất nhiều rất nhiều tiền thưởng, toàn bộ đều cho em m/ua đầm đẹp hết nhé.” Tiểu Phan và Lâm Dạng còn chưa rời khỏi nhìn thấy khung cảnh này, giống như nhìn thấy một màn kịch chấn động, sau khi hoảng hốt, ánh mắt lập tức đề nhìn về phía tôi, chờ đợi câu trả lời. “Kỳ Dương…” Qua hai giây, khoé môi của tôi hơi cong lên: “Em đã không còn thích đầm đẹp nữa rồi.” “Hửm?” Kỳ Dương dường như có chút không hiểu, nghiêng nghiêng đầu: “Tại sao thế?” “Bởi vì em đã không còn là Đường Tô năm mười tám tuổi nữa.” Tôi nói chậm lại từng chữ, giống như đang dỗ con nít vậy: “Kỳ Dương, chúng ta đã chia tay rồi, anh quên rồi sao?” “Chia tay?” Anh lặp lại lần nữa, hình như vẫn còn chưa hiểu, nhưng lại không nhớ ra tại sao, vì vậy chỉ đành hỏi lại tôi: “Vì sao lại chia tay?” “Vì sao chứ? Đường Tô sao lại muốn chia tay với anh? Đường Tô không thể nào chia tay với anh được…” “Không có vì sao cả.” Tôi c/ắt ngang lời của anh, “Anh quá ấu trĩ rồi, Kỳ Dương, trên đời này không có gì là không thể cả.” “Em hung dữ với anh.” Kỳ Dương mím ch/ặt môi, bắt đầu tủi thân rồi, “Đường Tô chưa bao giờ hung dữ với anh, cô ấy đối xử với anh rất tốt.” “Chính là vì đối xử với anh quá tốt.” Nhắc đến điều này tôi lại tức, cả giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng, “quá chiều anh rồi, mới khiến anh cảm thấy không có gì để sợ.” “Vậy thì em đừng chiều anh nữa.” Anh nhìn tôi, giọng nói nghiêm túc, từng câu từng chữ nói: “Anh đã có thể biết tự chăm sóc bản thân rồi, biết trời lạnh phải mặc thêm áo, cũng biết đói là phải ăn cơm, trời mưa sẽ chạy vào trong nhà, anh sẽ không làm cho em gi/ận nữa, tất cả tiền anh thi đấu thắng được đều cho em tiêu.” Nói xong, anh đưa tay ra nắm tay tôi, nhẹ nhàng lung lay. “Vì vậy Đường Tô, đừng chia tay được không?” Trong giọng nói còn mang theo chút c/ầu x/in. Khoảnh khắc này, anh hình như không còn là tiểu Kỳ Thần háo chiến trên sân khấu, mà chỉ là thanh mai trúc mã Kỳ Dương lớn lên cùng với cô. Cô hất tay anh ra, nhẹ giọng nói: “Kỳ Dương, anh say rồi.”