Chương 6
-
Tôi lại nhận được quyền đại diện phát ngôn, đó là sữa tắm, Lục Thời Vu ở nhà quấn lấy tôi không cho tôi ra ngoài.
"Bà xã à, mặc thêm quần áo, mặc thêm đi mà."
Tôi nhìn vào quần áo hở lưng và chân trên người mình rồi nhận lấy áo khoác Lục Thời Vu đưa tới.
Nhìn thấy tôi mặc vào, cài nút áo, lúc này anh ấy mới yên tâm tránh đường để cho tôi ra ngoài.
Anh ấy còn không quên nghịch ngợm nói một câu:
"Bà xã của anh thật đẹp, anh sẽ tắm rửa sạch sẽ chờ em về a ~"
Lại còn nháy mắt, mẹ kiếp, không có chút đức hạnh nào.
Tôi quấn ch/ặt áo khoác rồi ngồi lên xe, khi đến địa điểm quay hình thì tôi gặp được Tống Thời An
Tống Thời An đeo kính mắt gọng vàng, vẫn đang bận nói chuyện với người khác nhưng ánh mắt không rời khỏi tôi.
Thấy tôi đến gần, anh ta mới ngừng nói chuyện, ánh mắt chăm chú nhìn tôi.
"Y Y, hôm nay em thật xinh đẹp, chỉ là chiếc áo khoác này không hợp với em chút nào."
"Cảm ơn thầy Tống khen ngợi, quần áo của tôi, tôi thích là được."
Tồng Thời An cười nhạt, dường như anh ta không hề bận tâm đến câu nói đó của tôi.
Đến lúc gặp đạo diễn thì tôi mới hiểu mục đích Tống Thời An xuất hiện ở đây là gì.
Đạo diễn vừa nhìn thấy Tống Thời An thì miệng cười đến tận mang tai, nhưng chỉ gật đầu với tôi.
"Thời Y à, nghe thầy Tống nói lúc trước hai người là bạn học à, thật là tốt quá, chính thầy Tống là người giới thiệu cô tới đây, cô phải cảm ơn anh ấy đấy nhé."
Tống Thời An chỉ đứng bên cạnh và nhìn tôi, anh ta nhìn áo khoác của Lục Thời Vu trên người tôi giống như nhìn vào cái gì đó rất bẩn thỉu.
Không đợi tôi trả lời thì Tống Thời An đã mở miệng nói trước:
"Y Y là đàn em của tôi, đây đều là việc tôi nên làm mà, về sau Y Y có chuyện gì cũng có thể tới tìm tôi giúp đỡ."
Tôi đáp lại một cách lịch sự:
"Nếu được vậy thì tôi phải cảm ơn thầy Tống nhiều."
Thật sự tôi không nghĩ rằng Tống Thời An lại xuất hiện ở đây.
Lúc đi học, ai mà chẳng tình cờ quen biết vài đàn anh hay đàn chị chứ.
Họ giúp chúng tôi đăng ký thẻ sinh viên, họ b/án sách cũ hoặc làm công tác tiếp đón tân sinh viên.
Nhưng hết lần này tới lần khác Tống Thời An đều không làm những việc này.
Trong cuộc thi tài năng của tân sinh viên, mỗi lớp biểu diễn một tiết mục, tôi chính là người may mắn.
Tôi đã hát không đúng nhịp mà lúc lên hát lại còn quên lời nữa.
Cảnh tượng vốn đã x/ấu hổ lại càng x/ấu hổ hơn.
Ngay lúc này, Tống Thời An làm hội trưởng hội âm nhạc của trường, anh ta bước lên và nhắc bài cho tôi.
Thậm chí lúc tôi hát lệch nhịp, anh ta cũng chỉ nở một nụ cười dịu dàng, ở bên cạnh hát đệm cho tôi.
Anh ta hát rất hay, sau khi tốt nghiệp đã lập tức gia nhập vào giới âm nhạc, dựa vào bài hát đầu tiên đã bộc lộ được tài năng, cuối cùng đã bùng n/ổ.
Anh ta đẹp trai, giọng hát hay lại còn giúp tôi giải vây, một người như thế xuất hiện vào thời sinh viên của tôi nên tôi thích anh ta cũng là điều dễ hiểu thôi.
Tống Thời An ngồi ở bên dưới xem tôi hoàn thành việc quay quảng cáo, anh ta chu đáo đưa áo khoác của Lục Thời Vu cho tôi.
Ngón tay tôi vừa chạm vào áo khoác đã như đụng vào nước lạnh.
Tống Thời An tỏ vẻ xin lỗi rồi nhìn tôi, anh ta vút chiếc áo ướt đó lên ghế rồi cởi áo khoác trên người đưa cho tôi.
“Thật ngại quá, không cẩn thận làm ướt áo của em, nếu em không để ý thì em có thể mặc áo của tôi.”
Anh ta chính là loại người này, làm ra việc như thế mà vẫn có thể yên lòng thoải mái như vậy.
Tôi cầm chiếc áo khoác ướt trên ghế lên.
“Không cần đâu, cảm ơn thầy Tống, tôi phải về nhà ăn cơm rồi.”
Đối diện với lời từ chối của tôi, Tống Thời An cũng không nổi nóng, anh ta cầm lại áo rồi nhìn tôi bước đi xa.
“Cái áo đó, chắc là của Lục Thời Vu nhỉ? Tôi rất hiếu kỳ, nếu anh ta biết những chuyện đã xảy ra thì anh ta sẽ làm gì?”
Anh ta chậm rãi mặc lại áo khoác rồi cài nút lại.
Rất lâu sau mà nội tâm tôi cũng không an tĩnh lại được.
Người đàn ông này giống hệt bài hát của anh ta vậy, mê người nhưng lại nguy hiểm.