- Tôi vừa về nhà đã thấy Lục Thời Vu đang đeo tạp dề nấu cơm. Anh ấy bưng món canh cuối cùng đặt lên bàn, sau đó kéo ghế cho tôi ngồi xuống. “Bà xã mau lại đây ăn cơm nào, cả ngày bận rộn vất vả rồi.” Tôi đưa áo khoác cho anh ấy. “Nó bị ướt rồi nên em không mặc.” Ở trước mặt tôi thì Lục Thời Vu luôn nở nụ cười, anh ấy nhận lấy áo rồi cũng không nói thêm gì, anh ấy chỉ kéo tôi ngồi xuống bàn ăn cơm. Ngày hôm sau, tôi đã không tìm thấy chiếc áo đó nữa. Tôi lại được lên top tìm ki/ếm, chuyện nằm trong top tìm ki/ếm đối với một diễn viên tuyến phụ như tôi thật đúng là vạn năm khó gặp. #Tống Thời An Thời Y# #Bài hát đó được sáng tác cho Thời Y# Tống Thời An đăng lên weibo của tôi. Hy vọng tôi sẽ đóng vai nữ chính trong MV ca khúc mới của anh ta. “Bài hát này tôi đã viết từ lâu nhưng vẫn chưa tìm thấy người thích hợp, hôm đó nhìn thấy em đứng ở giữa đám đông lại cảm thấy mọi thứ vừa vặn thích hợp.” Dũng cảm và thẳng thắn, rất giống với dáng vẻ thổ lộ của anh ta thời sinh viên. Mà câu nói này, ở thời sinh viên sôi nổi và tự do đó, Tống Thời An cũng đã nói với tôi thật. Người lướt qua đã để lại bình luận ở weibo của tôi càng ngày càng nhiều, bất ngờ lượt hâm m/ộ tài khoản của tôi tăng vọt, chẳng bao lâu trở nên tỏa sáng. Thậm chí, có người trên mạng còn nạp tiền cho tôi trở thành VIP. “Chị Thời Y, chị và thầy Tống là sự thật sao?” Tồng Thời An trông chẳng ra hình người nhưng lại được trời ban cho giọng hát hay, weibo có gần mười triệu người hâm m/ộ. “Chị Thời Y, bài hát mới của thầy Tống Thời An là viết cho chị sao?” “Tôi nói mà, thầy Tống có điều kiện tốt như vậy nhưng tại sao lại không xuất hiện tin đồn nào cả, hóa ra lý do là ở đây.” “Nghe nói họ còn là bạn học thời đại học, bạch nguyệt quang thời sinh viên có khác mà.” Trí tưởng tượng thật là một thứ thần kỳ. Tôi xem hết những bình luận này, hầu hết đều là đang chúc phúc cho đoạn tình yêu thời sinh viên đó. Cho đến khi xuất hiện một bình luận: “Mấy chị em à, tôi vừa đi nghe ngóng được hình như Thời Y có người yêu rồi.” “Tôi cũng cảm thấy vậy, trước đây tôi còn thấy ảnh cô ấy khoe nhẫn, sao bây giờ tìm lại đã không thấy nữa.” “Tôi có! Tất cả tôi đều lưu lại!” Nhìn những tấm hình mà tôi khó khăn lắm mới xóa được giờ lại lần nữa xuất hiện trước mắt công chúng khiến tôi nổi da gà. Cư dân mạng phát hiện ra điều gì đó rất đặc biệt. “Có ai cảm thấy cái mũ này với cái của Lục ảnh đế rất giống nhau không?” “Không phải đấy chứ, mọi người có còn nhớ Từ Nhược Bạch không? Lục ảnh đế đã trả lời cô ta như thế nào không? Không nên cọ nhiệt thì đừng cọ. Thời Y đang đi vào vết xe đỗ của Từ Nhược Bạch.” “Không phải chứ, Tống Thời An thích cô ấy như vậy, tại sao cô ấy còn muốn đi trên còn đường cọ nhiệt này nữa chứ?” Trước khi dân cư mạng biết thêm điều gì nữa thì tôi phải nhanh chóng giải quyết mọi chuyện với Tống Thời An trước. Tôi lật lại nhật ký liên lạc với Tống Thời An thời còn đi học, nhưng đã qua bao nhiêu năm rồi nên cũng không biết anh ta có còn sử dụng số điện thoại này không nữa. Tôi không quan tâm được nhiều như vậy, tôi soạn một đoạn tin nhắn dài rồi gửi đi. Được lắm, chỉ vài giây sau đã có tin nhắn trả lời. “Y Y, tôi rất vui khi em còn nhớ số điện thoại này, cuối tuần chúng ta cùng đi ăn được không?” Dường như anh ta không nhớ mình đã làm gì trên weibo, còn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mà hẹn tôi đi ăn nữa. “Thầy Tống, anh cũng biết tôi và Lục Thời Vu đang yêu nhau, anh còn làm như vậy là có ý gì?” “Chỉ là bạn bè giúp đỡ lẫn nhau, lâu ngày ăn một bữa cơm, chẳng lẽ Lục Thời Vu lại không đồng ý sao?” Nếu như Tống Thời An cứ một mực tránh nặng tìm nhẹ, vậy thì anh ta cũng đừng trách tôi. Tôi đăng nhập weibo, đang chuẩn bị ra thông báo từ chối. Tin nhắn Tống Thời An lại xuất hiện. “Lục Thời Vu đang livestream.” Giữa ban ngày lại livestream, tên tiểu tử Lục Thời Vu này đang làm gì thế hả? Tôi lưu nội dung chuẩn bị đăng lại rồi vào xem buổi livestream của anh ấy. Vừa mời vào tôi đã nghe thấy phát ngôn gây sốc của anh ấy. “Các bạn hỏi tôi tại sao ban ngày ban mặt đã s/ay rư/ợu à? Đừng hỏi mà hãy hỏi tại sao bà xã của tôi lại chạy trốn với người khác rồi.” Cư dân mạng sôi nổi trêu chọc anh ấy. “Còn không mau đuổi theo, anh là một người nhát gan.” Lục Thời Vu cầm trong tay một tách trà kỷ tử, trên người đội mũ rồi đeo nhẫn. “Ai nói tôi nhát gan!” “Vậy anh đuổi theo đi.” Anh ấy nằm bò ra bàn, dùng mũ che đi nửa khuôn mặt, thật lâu mới lên tiếng. “Cô ấy không cho.” “Nói anh nhát gan thì anh lại không chịu thừa nhận, đáng đời anh không theo đuổi được vợ.” Không biết Lục Thời Vu đã đọc được cái gì mà kích động đ/ập bàn một cái, ăn nói hùng h/ồn. “Đuổi theo thì đuổi theo, tôi mới không sợ anh ta?” Ngay sau đó, Lục Thời Vu ngay trên buổi livestream đeo nhẫn lên tay, thỉnh thoảng trong một hai lần anh ấy livestream thì sẽ có sự xuất hiện của chiếc nhẫn này. Thôi bỏ đi, chờ lúc về nhà sẽ dỗ anh ấy vậy. Tôi mở lại weibo, soạn tiếp nội dung đăng bài còn dang dở lúc nãy. “Thật xin lỗi thầy Tống, tôi rất vui khi có thể nhận được lời mời từ anh. Nhưng nếu tôi đồng ý sẽ có vài người gh/en đấy.” Top tìm ki/ếm lại thay đổi. #Thời Y từ chối Tồng Thời An# #Tống Thời An đ/á/nh mất bạch nguyệt quang# #Lục Thời Vu livestream# #Lục Thời Vu nhát gan theo đuổi vợ# Đăng bài weibo xong, chắc chắn tôi sẽ bị người hâm m/ộ của Tổng Thời An m/ắng. Nhưng tôi dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, tôi thẳng thắng làm một hành động… tắt điện thoại. Sau đó tôi lấy ra hai đồng rồi đi về hướng trạm xe buýt. Phải về nhà an ủi bảo bối của tôi thôi.