Chương 8
Vừa bước xuống xe buýt, tôi đã nhìn thấy Lục Thời Vu đứng chờ ở trước cửa tiểu khu, anh ấy nghiêng người dựa vào tường, vừa nhìn thấy tôi thì anh ấy vội vàng bước đến.
“Bà xã, hôn nào~”
Tôi lao nhanh đến hôn anh ấy một cái, nắm ống tay áo của anh kéo đi.
“Đi vào nhà rồi nói.”
Còn không động đậy, x/ấu hổ ch*t đi được.
Tôi quay đầu lại đối diện với ánh mắt của anh ấy.
Anh ấy uất ức nhìn tôi, một người cao hơn một mét tám dường như che hết ánh sáng mặt trời.
Mà bây giờ anh ấy đang nắm lấy ống tay áo của tôi lắc qua lắc lại.
“Bà xã à! Có phải em gh/ét bỏ anh vì anh làm em x/ấu hổ không?”
Tôi gật đầu thật mạnh, hay là về nhà rồi nói được không, x/ấu hổ quá đi.
Lục Thời Vu đi theo tôi về nhà.
Anh lấy điện thoại từ trong tay tôi.
“Anh biết em sẽ tắt máy, em đoán xem lúc nãy anh đã làm gì trên weibo?”
Lục Thời Vu cấm điện thoại cười tinh quái, chắc là chẳng có chuyện gì tốt cả.
“Làm trẻ con thì em mới đoán đấy.”
Tôi lấy lại điện thoại rồi đọc những dòng tin ngớ ngẩn của anh.
“Đừng nhớ đến những việc không đáng nhớ, không nghe thấy cô ấy nói tôi sẽ gh/en sao?”
Kết hợp cùng với nội dung bài đăng của tôi, tên ngốc này cũng có thể nhìn ra được sao.
Cư dân mạng nhanh chóng đưa ra kết luận.
Cho nên Thời Y và Lục Thời Vu đang yêu nhau sao?
Anh ấy đã giấu chuyện này bao nhiêu năm rồi?
Lục Thời Vu nhanh chóng cho cư dân mạng câu trả lời.
“Năm năm rồi.”
Rất nhanh bên dưới weibo của anh ấy đã có thêm rất nhiều hình ảnh chuột lang đất rất đáng yêu.
Bên dưới weibo của tôi cũng có.
Tống Thời Vu trả lời từng bình luận một.
“Cảm ơn lời chúc phúc của mọi người, chúng tôi sẽ thật hạnh phúc.”
Ngay sau đó, anh lấy điện thoại, mở album ảnh rồi lựa chọn rất lâu.
Chúng tôi chính thức đưa ra thông báo.
Lục Thời Vu chọn một tấm ảnh cũ không có gì nổi bật.
Trong hẻm nhỏ không có người, một nữ sinh đang cố gắng giữ khoảng cách với một nam sinh.
Nam sinh nắm lấy tay của nữ sinh, cố gắng kéo cô lại gần mình.
Đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, lần đó anh ấy gọi tôi là dì.
Sau đó anh ấy đã đưa tôi đến bệ/nh viện, trả cho tôi mười tám tệ phí khám bệ/nh mà khi đó tôi không thể trả được.
Không đúng, tiểu tử này, lúc đó ở chỗ này làm gì có ai khác, vậy sao có thể chụp được bức ảnh này.
Lục Thời Vu vừa đưa ra thông báo thì Kiều Đầu gọi điện thoại đến cho tôi.
“Thời Y! Chuyện lớn như vậy mà cô cũng không thương lượng với tôi à, cô bị tiểu tử Lục Thời Vu đó mê hoặc rồi phải không, anh ta đăng một bài, Tống Thời An đăng một bài, rốt cuộc thì chuyện quái q/uỷ gì đang xảy ra vậy?”
Nói đến Tồng Thời An, tôi lập tức xóa số điện thoại của anh ta.
Trong lúc cư dân mạng đang đứng giữa ăn dưa vẫn còn mơ hồ không hiểu gì.
Lục Thời Vu đại nhân đại lượng nên đã mở livestream để cho họ một lời giải thích.
Anh ấy còn muốn kéo tôi đi cùng.
“Cho nên lúc đó tôi đã đưa cô ấy đến bệ/nh viện.”
Cư dân mạng: “Thật là ngọt ngào! (Lắc lư đi/ên cuồ/ng) (ngón tay vặn vẹo) (Tiếng hét chói tai) a a a a.”
Tôi ngồi bên cạnh, đổi một tài khoản phụ rồi tham gia vào livestream, tôi hỏi một chuyện mà tôi vẫn luôn không hiểu.
“Lục ảnh đế, anh nói lúc đó ở chỗ đó chỉ có hai người, vậy bức ảnh kia là ai chụp thế?”
Lục Thời Vu đang hào hứng trả lời câu hỏi, khi nhìn thấy câu hỏi này thì anh tạm dừng.
“Bức ảnh này ấy à, để ghi nhớ lại lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau nên tôi đã đặt một camera giấu kín trong con hẻm nhỏ đó.”
Đáng ch*t, trúng bẫy của anh ấy rồi.
Nếu sớm biết có camera thì tôi đã không chạy nhanh như vậy, còn bị bong gân nữa.
“Wow! Lục ảnh đế đã có âm mưu từ lâu!”
Anh ấy cười x/ấu xa rồi kề sát tai tôi.
“Sao lại quan tâm đến bức ảnh này nhiều như vậy, anh còn có video nữa, em có muốn xem không?”
“Tiểu tử anh, cút đi cho em.”
Lục Thời Vu tạm ngừng livestream vì có chuyện bất ngờ xảy ra.
Anh ấy tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường chờ tôi, nhìn tôi đứng bất động trước giường, anh ấy nổi gi/ận.
“Em còn do dự cái gì? Đừng nói em không làm được nhé!”
Tôi ăn mặc chỉnh tề rồi đứng trước giường, tôi nhìn Lục Thời Vu đang chủ động mà hơi không cam tâm, tôi thừa nhận thật ra cả ngày hôm đó tôi hơi mệt.
Nhưng làm sao một người phụ nữ có thể nói không được chứ!
Tôi nhanh chóng đi tắm, sau đó vén chăn lên giường.
Anh ấy cẩn thận tránh ra nhường cho tôi một chỗ trống.
“Bà xã à, tên họ Tống đó đã gửi tin nhắn cho anh, anh ta u/y hi*p anh.”
Tôi chậm rãi đặt một dấu chấm hỏi.
Anh ta dám u/y hi*p ảnh đế như anh à?
“Kẻ theo đuổi em đã đến xếp hàng trước mặt rồi, bà xã, em còn không quan tâm à?”
“Không phải anh gây sự nhưng nếu là anh thì anh cũng không chịu được.”
Tôi nghi ngờ nhận lấy điện thoại mà anh đưa cho tôi.
Tống Thời An thực sự đã kết bạn với anh ấy.
Hai người đã có một cuộc trao đổi ngắn gọn, nhưng tiểu tử này cũng chọc tức người ta không ít.
Anh ta chỉ gửi đến một tin nhắn: “Chúc hai người hạnh phúc”
Nhưng tiểu tử này trả lời lại không dưới một nghìn chữ.
Trước tiên là kể về khoảnh khắc ở cùng với tôi thật vui vẻ, tiếp theo lại nói Tổng Thời An cái gì cũng không xứng với tôi, sau đó tôi là vì cái gì mới chọn yêu Lục Thời Vu, cuối cùng còn nói đến sự nghiệp âm nhạc của Tống Thời An.
Còn cần giúp anh ấy trau dồi cái quái gì nữa chứ.
Tên tiểu tử này đang chỉnh ch*t anh ta rồi.