Chương 4

Thiểu Nữ Nhứ Nhứ Niệm
Cập nhật:
- Có người đang nói dối. Tôi lại cảm thấy nản chí. Tôi nằm sấp trên bàn, cảm thấy phiền muộn, uất ức nức nở hai tiếng. Người này rốt cuộc muốn làm gì? Biết bí mật tôi mặc váy nhỏ mà lại không thừa nhận, sẽ không thực sự muốn nắm thóp tôi đi. Có thể cảm xúc bất thường của tôi làm phiền cậu ấy, tôi cảm giác Tần Đãng đã nhìn tôi mấy lần. Ánh mắt kỳ lạ. Tôi vội vàng dụi dụi vành mắt phiếm hồng, lấy lại tinh thần. Không được, tôi phải tìm ra người này. Vì vậy, tôi nghĩ ra một ý tưởng táo bạo. Thăm dò ngay trước mặt mọi người. Chờ Đại Tráng và Lưu Vũ trở lại ký túc xá, tôi lén lút vứt chiếc váy nhỏ của mình xuống đất. Tôi muốn xem ai có phản ứng kỳ quái nhất. Trước đây, tôi đã xem một video, những người hiềm nghi phạm tội có thể sẽ có một loại tâm lý bệ/nh hoạn. Đó là sau khi gây án, họ sẽ quay lại hiện trường, lộ ra vẻ mặt kỳ quái. Nếu người này nhìn thấy váy nhỏ của tôi, nói không chừng cũng sẽ có biểu hiện lạ lùng. Vì thế, tôi dùng ánh mắt lén lút quan sát ba người bạn và chiếc váy nhỏ trên đất. Lúc này, Lưu Vũ vừa mới kết thúc một trận game, đứng dậy chuẩn bị đi vệ sinh. Thấy chiếc váy nhỏ, cậu ta hơi ngạc nhiên. Sau đó hưng phấn hỏi: "Ôi, trong ký túc xá mình ai vừa thoát ế vậy, còn tặng cho em gái cái váy dễ thương thế này?" Đại Tráng nghe thấy vậy, tò mò quay đầu lại. Cậu ta càng hứng thú hơn. "Mẹ nó, ai vừa thoát ế, phải mời khách đi chứ!" Cả hai bọn họ thô bỉ nghiên c/ứu một hồi. Nhưng vì lịch sự không trực tiếp chạm vào. Tần Đãng vẫn ngồi ở đó với vẻ mặt lạnh lùng, không quay đầu lại. Tôi cũng không quá để tâm, dù sao thì cậu ấy cũng không mang điện thoại, có khả năng nhỏ nhất. Tự nhiên, Đại Tráng và Lưu Vũ chuyển ánh mắt sang tôi. "Ôi, Nhạc Nhạc, từ khi nào cậu tìm được cô bạn gái có thân hình đẹp thế này?" "Đúng vậy, eo cô ấy cũng quá nhỏ rồi!" "Cô ấy có chị em gì không, giới thiệu cho tôi với!" "Cậu cút đi, phải giới thiệu cho tôi mới đúng!" Hai người bọn họ tranh cãi qua lại. Bản edit thuộc về Mèo Cá Mặp, không cho phép reup ở bất cứ đâu. Tôi giả vờ cười để ứng phó với bọn họ, nhưng ánh mắt lại chăm chú quan sát hai người họ. Bình thường. Rất bình thường. Giống như biểu hiện hai thằng trai thẳng khi thấy chiếc váy nhỏ mà thôi. Chờ cơn tò mò thô tục không đứng đắn qua đi, hai người họ ra khỏi ký túc xá để lấy đồ ăn. Tôi chuẩn bị nhặt lại chiếc váy nhỏ. Đột nhiên, Tần Đãng, người vốn ít nói, đứng dậy. Trong tầm nhìn mông lung của tôi, cậu ấy từng bước nhặt chiếc váy nhỏ lên trước mặt tôi. Sau đó đưa cho tôi. Giọng nói lạnh nhạt nhưng khiến tôi cảm thấy lạnh sống lưng. "Chiếc này đẹp đấy, rất phù hợp với cậu." "Nhưng tôi vẫn thích chiếc tất đen hơn."