Chương 5
-
Tôi nhìn bàn tay khớp xươ/ng rõ ràng của Tần Đãng, trong lúc nhất thời cảm thấy rùng mình, đầu óc quay cuồ/ng.
M/áu như đang chảy ngược.
Là cậu ấy.
Chính là cậu ấy.
Tôi khẽ run hỏi:
"Tần Đãng, cậu đã thấy bức ảnh?"
Tần Đãng nhìn gương mặt trắng bệch của tôi, nhíu mày.
"Ừm, ngày đó tôi thật sự không mang điện thoại, nhưng tôi đang đăng nhập trên máy tính nên thấy được."
"Cho nên?"
"Hả?"
Tay tôi nắm ch/ặt, sợ hãi nhìn chằm chằm vào Tần Đãng.
"Cho nên cậu định làm gì?"
"Chỉ cần cậu không nói ra ngoài, tôi có thể đồng ý mọi yêu cầu của cậu."
"Xin cậu."
Mày Tần Đãng nhíu ch/ặt hơn.
Nhưng cậu ấy đột ngột lùi lại một bước, dùng giọng điệu được coi là nhẹ nhàng nói.
"Kỷ Nhạc, tôi sẽ không nói ra ngoài."
"Hơn nữa, cậu mặc chiếc đó rất đẹp, không cần lo lắng, hãy là chính mình."
Nói xong, cậu ấy đặt chiếc váy nhỏ lên ghế của tôi, rồi quay về chỗ ngồi của mình.
Tôi ngây ngốc ch/ôn chân tại chỗ, không thể tin chớp mắt mấy cái.
Tần Đãng cứ bỏ qua như vậy?
Nhưng tôi lại càng lo lắng.
Sao có thể có người không cần bất cứ thứ gì mà đối xử tốt với tôi?
Chắc chắn Tần Đãng có ý đồ.
Bởi vì tôi chưa bao giờ tin vào lòng tốt không đòi hỏi gì.
Tôi phải c/ầu x/in cậu ấy thêm lần nữa.
Nhưng cho đến khi trời tối, tôi vẫn không nghĩ ra cách nào để mở lời.
Ngược lại tôi lại mơ thấy bố mẹ mình.