Chương 1

Vốn không dễ dàng gì mới trở thành hoàng hậu, ta lại bị kéo vào trò chơi kinh dị. Cương thi hung á/c gi*t người bừa bãi, chỉ có ta đứng nhìn chằm chằm bộ quan phục cũ của nó, khịt mũi lạnh lùng: “Cẩu nô tài ở đâu tới, mau quỳ xuống.” Nó nhìn ta với ánh mắt hoài nghi, nhưng cuối cùng vẫn nghe theo mà quỳ xuống, ấm ức cáo trạng với Boss phó bản. Lúc nhìn thấy Boss, ta càng cười lớn. “Ây da, hoàng thượng không ở trong cung mà lật thẻ bài, sao lại chạy tới đây làm nghề tay trái thế?” 1 “Người chơi xin chú ý, các bạn đã bước vào trò chơi kinh dị.” “Phó bản hiện tại: Nhà hát nhuộm m/áu.” “Độ khó: Thiên tự cấp 1.” “Số người tham gia: 20 người.” “Nhiệm vụ: Sống sót đến khi trời sáng.” “Đang kết nối chức năng bão bình luận…” Một giọng nói trầm thấp cứ loáng thoáng vọng vào tai ta. Thật là khó chịu. Rõ ràng lệnh giới nghiêm đã ban ra từ sớm, tại sao bên ngoài vẫn có tiếng người lao xao ồn ào? Thật là không có phép tắc. Ta không nhịn được mà mở mắt ra, trước mắt ta không phải là cung Thu Nguyệt quen thuộc, mà là một căn phòng rộng lớn, cũ kỹ. Hả? Thật kỳ lạ. Kiến trúc nơi này bài trí hết sức bài bản, tay nghề xem ra còn tinh xảo hơn cả hậu cung, nhưng đồ đạc lại bày bừa lộn xộn, nhìn không giống một nơi cao cấp. “Đây là đâu?” Không thể tưởng tượng nỗi, đám người xung quanh còn kinh ngạc hơn cả ta. “Ch*t ti/ệt, đây là ai?” “Diễn viên? Cosplay?” “Cô ấy là NPC à, sao có thể ăn mặc phô trương vậy?” Tuy bọn họ nói những lời kì lạ khó hiểu, thêm những từ rất kì quái. Gì mà diễn viên, rồi “cư/ớp đây”, lại còn “ăn bể xí”, nghe không hiểu gì cả. Nhưng đại khái ta có thể nghe ra được là, hình như bọn họ đang muốn biết ta là ai. Thế là ta nhẹ nhàng vuốt ve phượng bào cao quý, trả lời: “Bổn cung là hoàng hậu đương triều, Mạnh Sơ Thất.” Thế nhưng sau khi nghe lời ta nói, bọn họ không những không tỏ ra vẻ tôn kính, mà ngược lại ai cũng tỏ vẻ hoài nghi, dường như đang nghe phải truyện cười. Im lặng hồi lâu, có người phẩy phẩy tay. “Cạn lời, cái phó bản khó như vầy, mà lại chui đâu ra một đứa t/âm th/ần.” Lần này đến phiên ta ngơ người luôn rồi. Thăng trầm bao nhiêu năm ở chốn hậu cung, từ lúc lên ngôi vị hoàng hậu đến giờ, chưa có ai dám nói chuyện xấc xược như vậy với ta. Nhưng dù sao nơi đây cũng xa lạ, lại không có thị vệ, ta không thể tuỳ tiện gây hấn, chỉ đành kéo cô gái trầm tính bên cạnh lại gần, hạ giọng hỏi: “Cô gái, trò chơi kinh dị có nghĩa là gì?” Cô ấy trông có vẻ căng thẳng, sợ hãi, lo lắng, lại có chút khó hiểu. “Chị ơi, em tên Hứa Thanh Thanh, chị lần đầu tham gia sao?” Ta gật gật đầu: “Trước giờ ta chưa từng tới nơi như thế này?” “Người mới mà vào thẳng phó bản có cấp độ khó nhất, chị cũng xui quá đó…”Cô ấy vô thức cắn môi. “Trò chơi kinh dị, theo như em biết là một trò chơi gi*t chóc, là người chơi, chúng ta phải tìm cách sống sót qua các ải tàn sát thảm khốc của Boss.” “Ồ? Trò chơi gi*t chóc?” Ta nhướng nhướng lông mày: “Trên thế gian này không ai dám gi*t ta cả, kể cả tên hoàng đế cửu ngũ chí tôn kia.” “Vì sao?” “Vì hắn sợ vợ.” Hứa Thanh Thanh: “...”