Chương 2

Xem ra cô ấy có chút bất lực với ta, nên ta đành chuyển chủ đề. “Vậy thì Thiên tự cấp 1 là gì?” “Là độ khó của trò chơi.” Cô ấy trả lời, “Có 3 cấp phó bản là Thiên, Địa, Nhân, trong mỗi cấp phân thành 4 cấp nhỏ là cấp 1, cấp 2, cấp 3 và cấp 4. Thiên tự cấp 1 là cấp siêu siêu siêu khó trong các phó bản.” “Ra là vậy.” Ta gật gù: “Câu hỏi cuối cùng, bão bình luận là gì?” Cô ấy khẽ “Hít” một hơi, xem ra có drama để hóng rồi. “Đến bão bình luận mà chị cũng không biết? Chị không phải người năm 2024 sao? Chị ở năm nào vậy?” Ta xoa xoa cằm: “Nguyên gia năm thứ 18.” “Bỏ đi, CPU của em cạn pin rồi.” Cô ấy dang tay ra: “Lát nữa chị sẽ biết thôi.” Lời cô ấy vừa dứt, tiếng điện xì xì lại vang lên. “Chức năng bão bình luận đã được kết nối.” Phía chân trời liền xuất hiện những dòng chữ trong suốt. Thật là thần kì. “Phát sóng rồi, phát sóng rồi, cuối cùng cũng đợi được, cũng may là tôi không bỏ cuộc.” “Thiên tự cấp 1, đỉnh quá, cấp khó nhất đó.” “Nói như vậy, 20 người khó mà gi*t được Boss.” “Tôi thích nhất là cảnh không ai sống sót.” “Hử? Chờ chút, sao người chơi lần này, có người mặc đồ nhìn dị gh/ê?” Nhìn chữ trên trời, ta biết chắc là bọn họ đang nói về ta. Vì vậy ta thử nói chuyện với bọn họ. “Ta, hoàng hậu.” Chữ trên bầu trời đột nhiên dừng lại. Không lâu sau đó, vô số chấm nhỏ xuất hiện. “...” Hứa Thanh Thanh cũng bất lực với ta, kéo ta qua một bên, nắm lấy vai ta. “Chị ơi, chị đừng nói gì nữa, chị mà nói tiếp bọn họ sẽ trêu chị nữa đó.”