Ở trong phòng chờ chắc khoảng chừng một nén nhang, cánh cửa sắt của căn phòng cuối cùng cũng chịu mở ra.
Tất cả người chơi đều nín thở, nhìn về khoảng tối đen ngòm phía sau cánh cửa.
Một bóng người từ từ xuất hiện, hướng về phía trong phòng mà nhảy vào.
“Cửa ải thứ 1: Bữa tiệc Cương thi.”
“Cương thi sẽ vào phòng trong 30 giây nữa, cửa phòng cũng sẽ đóng, các bạn hãy nhanh chóng tìm chỗ trốn, để tránh trở thành bữa tối cho Cương thi.”
“Phạm vi trốn là căn nhà kho, người nào rời khỏi khu vực cấm sẽ bị loại.”
“Năm giác quan của Cương thi rất yếu, nhưng nó rất nh.ạy cả.m với hơi thở. Nếu không may bị nó phát hiện, xin hãy tiếp tục nín thở, biết đâu bạn sẽ tìm được hy vọng sống.”
“Sau 30 phút, Cương thi sẽ rời đi, chúc các bạn may mắn vượt ải.”
Nghe xong thông báo, mặt ai cũng biến sắc, đi/ên cuồ/ng chạy về phía sau, tránh xa cửa sắt.
Thấy ta vẫn còn ngơ ngác đứng yên tại chỗ, Hứa Thanh Thanh vội vã kéo tay ta, lao về góc tường.
“Chị ơi, đừng đứng ngơ ra nữa, cố gắng tìm chỗ trốn xa xa một chút, nếu không sẽ ch*t thật đó.”
Cái phòng này khá là lớn, bọn ta mất đúng nửa thời gian chạy đi/ên cuồ/ng mới tới góc phòng. Hứa Thanh Thanh lật hai thùng giấy các tông, chia nhau đội lên đầu ta và cô ấy.
Ta bắt chước cô ấy rúc vào một góc, nhịn không được mà chỉ về phía người đàn ông trung niên lực lưỡng. Ông ta nhảy lên, cố hết sức nắm lấy móc cửa, co chân lên, gần như chỉ cách con Cương thi đang bước vào một bước chân.
“Sao ông ta không chạy?”
Hứa Thanh Thanh giải thích: “Đó cũng là một sách lược, gọi là nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất. Cương thi thường sẽ không quay lại kiểm tra những chỗ trốn dễ phát hiện.”
“Nhưng ngay khi con quái vật bước vào, nó không tóm lấy ông ta để ăn sao?”
“Không đâu.” Hứa Thanh Thanh lắc đầu: “Quy tắc có nói, nếu nín thở có thể đổi lấy cơ hội sống sót, khi Cương thi bước vào, ông ta nhất định sẽ nín thở để không bị lộ. Đợi khi Cương thi đi xa, thì điểm xuất phát trở thành nơi an toàn nhất.”
“Thật thông minh...”
Ta vừa mới định khen người chơi đó thật lợi hại, thì thời gian trốn vừa hết, Cương thi bắt đầu đi vào, Hứa Thanh Thanh vội vàng bịt miệng ta lại.
Lúc này, ta mới thấy rõ hình dáng của Cương thi.
Hắn mặc một chiếc áo choàng màu xanh tím rá/ch nát, giơ hai tay lên trước, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng có bốn chiếc răng nanh sắc nhọn nhe ra cười.
Vẻ mặt hắn khá hung dữ, trên đôi môi tái nhợt còn có một vệt m/áu tươi khiến người ta tê dại.
Điều không thể ngờ là, sau khi hắn ta bước vào, thế mà lại không tiến về phía trước như chúng ta nghĩ, hắn ta cứ đứng yên một chỗ.
Người chơi thông minh, khoẻ mạnh kia chỉ có thể tiếp tục chơi với tư thế cực khó “bám tường”, và nín thở.
Mà chuyện này thì thật sự rất khó.
Không lâu sau, ông ta bắt đầu r/un r/ẩy.
Ta không chịu được mà mở to mắt ra nhìn: “Ông ta…”
Hứa Thanh Thanh nuốt nước miếng: “Ông ta sắp ngủm rồi.”